[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 199

Chương 199 -
Chương 199 -

Nói một câu khó nghe là, hắn còn có thể sống được bao lâu nữa?

Chờ hắn chết đi, con cháu hắn còn có thể bao dung để người ở góa lại sao?

Cho dù cô gả cho một thôn dân bình thường chỉ sợ cũng tốt hơn so với gả vào đó.

Lý Ngân Đệ hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Tôi gả chắc rồi.”

Ninh Yên vừa nghe thấy vậy không còn gì để nói nữa: “Một người nguyện cưới một người nguyện gả, vậy chúc các người đạt được thứ mà mình muốn.”

Cô hơi hơi gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

“Đứng lại.” Lý Ngân Đệ đột nhiên gọi cô lại: “Cô cứ như vậy đi sao?”

Ninh Yên dừng bước chân lại, mặt lạnh lùng: “Làm sao? Còn có việc gì?”

Lý Ngân Đệ cố ý xoay một vòng trước mặt cô: “Nhìn thấy bộ quần áo này của tôi chưa? Nhìn thấy đôi hoa tai bạc này chưa? Đều là anh Trương mua cho tôi, cô trở về nhà nói với Ninh Anh Kiệt, hắn là tên phế vật vô dụng, còn không bằng được với một ông già đâu, gả cho hắn mấy năm cũng không làm được cho tôi một bộ quần áo đẹp.”

Lời này oán khí tận trời, làm Ninh Yên đặc biệt cạn lời, chỉ biết trách người khác thôi sao?

“À, đã hiểu, tên phế vật kia tốn 300 đồng lễ hỏi, 200 cân gạo, lão già này xài bao nhiêu tiền? có 300 đồng sao? Nhà mẹ đẻ cô lại có thể kiếm thêm một món lớn, thật tốt.”

Nếu luận về mồm mép, không ai là đối thủ của Ninh Yên.

Bâng quơ một câu liền chọc trúng chỗ đau của Lý Ngân Đệ: “Cô nói bậy, nhà mẹ để tôi rất tốt với tôi…”

Càng không có được lại càng để ý, Lý Ngân Đệ chính là tình cảnh đó, không được người nhà coi trọng thì càng hiếu thuận, càng muốn được chú ý đến.

Ninh Yên chỉ muốn đánh thức cô ta, phục vụ em trai là không có tiền đồ.

“Đã làm cho cô một bộ quần áo mới chưa?”

Lý Ngân Đệ:…

“Nhà tôi nghèo.”

Ninh Yên tiếp tục hỏi: “Để cô ăn qua mấy bữa cơm gạo rồi?”

Lý Ngân Đệ lại tiếp tục một câu: “Nhà tôi nghèo.”

Ninh Yên trực tiếp vạch trần cô: “Nhưng em trai cô mặc đẹp, ăn no trắng trẻo mập mạp, được nuôi chiều từ bé như một tiểu thiếu gia.”

Lý Ngân Đệ tỏ vẻ đương nhiên nói: “Đó là con trai phải nối dõi tông đường, nên được ăn mặc tốt hơn.”

Cô ta trúng độc quá sâu, Ninh Yên nói cái gì cũng không thể thông: “Tôi hiểu, ở trong lòng nhà mẹ đẻ của cô, ở trong lòng cô đều cảm thấy cô là thứ ti tiện nhất, chỉ là thứ để bán lấy tiền, cung cấp cho em trai và nhà mẹ đẻ cô lót đường hút máu mà thôi.”

Người khác coi mình hèn hạ không sao, nhưng tự mình hạ thấp mình vậy thì không cứu được.

“Lý Ngân Đệ, cô như vậy làm sao có thể xứng được người khác tôn trọng cô? Muốn người khác tôn trọng trước hết phải tự bản thân mình đứng lên đã.”

Đáng tiếc, cô nói một hồi như đàn gảy tai trâu, ngược lại còn chọc giận Lý Ngân Đệ: “Ninh Yên, cô có tư cách gì dạy đời tôi? Cô dựa vào chính mình sao? Không, cô dựa vào người của Ninh gia, không có Ninh Xuân Hoa chống lưng thì cô cả cái rắm cũng không phải, ha ha, một con đàn bà còn muốn tranh phong cùng đàn ông sao, si tâm vọng tưởng, cô xứng sao?”

Cô ta cảm thấy người Ninh gia nên giúp đỡ cô, giúp cô cung phụng nhà mẹ đẻ, thứ tốt trong nhà đều đưa cho nhà mẹ đẻ, cô sẽ có thể đạt được sự khích lệ của cha mẹ.

Người Ninh gia không thuận theo cô chính là do người Ninh gia sai.

Mà Ninh Yên được Ninh gia thiên vị, liền đập vào mắt cô ta, làm cô ta ghen ghét không thôi.

Còn có đồng dạng là phụ nữ, dựa vào cái gì Ninh Yên sống tự tại như vậy?

Ninh Yên cực kỳ cạn lời, các cô chính là người của thế giới khác nhau, tam quan không giống nhau.

Phụ nữ tại sao lại không thể tranh phong cùng đàn ông chứ? Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời!

Một âm thanh đột nhiên vang lên: “Em ấy xứng.”

Một thân ảnh đẩy đám người xích ra đi tới, Lý Ngân Đệ như nhìn thấy quỷ, sắc mặt kịch biến: “Anh Kiệt.”

Tại sao hắn lại ở chỗ này? Nghe được nhiều hay ít?

Thần sắc Ninh Anh Kiệt nhưng trọng cực kỳ, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái.

Bí thư chi bộ thôn lớn tiếng nói: “Ninh Yên, từ sau khi cô tới đại đội của chúng ta liền có xưởng đậu hủ, sản phẩm làm từ đậu đều bán được khắp tỉnh thành, các thôn dân cuối cùng cũng có thể ăn cơm no, cô là công thần lớn nhất, những người đàn ông như chúng tôi đều hổ thẹn không bằng được.”

Bình Luận (0)
Comment