Hắn nói một câu công bằng, đứng ra lên tiếng ủng hộ Ninh Yên.
Hắn là đàn ông, nhưng hắn tôn trọng phụ nữ có bản lĩnh, Ninh Yên là người có bản lĩnh lớn, mỗi một việc cô làm đều là vì muốn tốt cho mọi người.
Người như vậy xứng đáng được tôn trọng.
Ninh Xuân Hoa cũng lên tiếng: “Tiểu Yên, tuy rằng cháu là cháu gái của bác, nhưng cũng không hề dựa vào bác, mà là lấy ra phối phương có được, tay cầm tay chỉ dạy cho các thôn dân, mở ra xưởng đậu hũ, cháu là người vô tư nhất, cháu cũng không hề kể công, nhưng đại đội Cần Phong của chúng ta sẽ luôn ghi tạc trong lòng.”
Không có Ninh Yên liền không có xưởng đậu hủ, điều này mọi người đều có chung nhận thức.
Ninh Anh Kiệt cũng đứng dậy nói: “Ninh Yên, em là em của anh, nhưng ở trong lòng anh em có thể làm giáo viên của anh, em cũng đủ năng lực, không liên quan đến giới tính, không liên quan đến tuổi tác, em là anh hùng chân chính.”
Hắn tự biết tư chất có hạn, xa xa không theo kịp Ninh Yên, nhưng cũng không hề ghen ghét.
Giám đốc Thiệu cũng đệm theo: “Đồng chí Ninh Yên, Cung Tiêu Xã chúng ta chỉ nhận cô, cô có phải nữ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô có bản lĩnh.”
Hắn càng tiếp xúc lâu với Ninh Yên càng bội phục tài năng và thủ đoạn của cô.
Hắn tận mắt nhìn thấy xưởng ngày một lớn, nhìn thấy nó đã sắp thăng cấp thành xưởng lớn, nghe nói lại chuẩn bị khai trương xưởng tương, mà công thức bí truyền làm nước tương này còn xuất phát từ mẹ của Ninh Yên.
Nhưng trong mắt hắn những thứ này không thoát khỏi liên quan với Ninh Yên.
Người như vậy đã định sẵn là không tầm thường, phải giữ quan hệ tốt mới là thượng sách.
Hướng gió bây giờ đã thay đổi, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt bội phục.
Có thể được nhiều người tán thành cùng tôn trọng như vậy, nhất định là cô gái cực kỳ xuất chúng.
Trong lòng Lý Ngân Đệ ngũ vị tạp trần, hốc mắt nghẹn đỏ.
Ninh Xuân Hoa cũng không thèm nhìn cô ta: “Tiểu Yên, chúng ta đi thôi.”
Ninh Yên khẽ gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Đoàn người đi ra ngoài, Lý Ngân Đệ si ngốc nhìn bóng dáng của Ninh Anh Kiệt, không nhịn được rơi nước mắt: “Anh Kiệt, vì sao anh không nói chuyện với em? Anh không dám nhìn em sao?”
Thân thể Ninh Anh Kiệt dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, bước chân kiên định mà vững vàng.
Ngực Lý Ngân Đệ đau xót, nhịn không được đuổi theo, lại bị lão Trương túm chặt lại: “Cô muốn làm gì?”
Sắc mặt của hắn cực kỳ xấu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống làm Lý Ngân Đệ rùng mình một cái, thanh tỉnh vài phần, trái tim nhảy lên một nhịp nói.
“Em… em cảm thấy ở đây nhiều người ồn ào quá, cảm thấy có chút khó thở, muốn đi ra hít thở không khí.”
Trong mắt lão Trương hiện lên một tia cười trào phúng: “Em không muốn mua chăn màu sắc rực rỡ nữa sao?”
Hôm nay là do Lý Ngân Đệ chủ động nói ra, muốn đi mua một cái chăn có màu sắc rực rỡ để giữ thể diện, ở Cung Tiêu Xã công xã không có nên mới phải chạy tới huyện thành mua.
Ai biết được lại gặp phải người Ninh gia.
Ánh mắt Lý Ngân Đệ lóe sáng: “Muốn mua.”
Cuộc hôn nhân này đối với Lý gia mà nói vô cùng quan trọng.
Có một người con rể ở trong thành như vậy, đại đội Hồng Kỳ cũng không dám nhằm vào họ nữa.
Cô đè ép cảm xúc phức tạp trong lòng mình xuống, bài trừ đi, cười lấy lòng lão Trương.
Cô lớn lên khá đẹp, mi thanh mục tú, thân hình yểu điệu, ở Ninh gia được ăn ngon nên được nuôi dưỡng trắng trắng mềm mềm, lại có ý vị của cô gái thành thục, giống như là mật đào vậy.
Lão Trương ưa thích cô gái như vậy, huống chi cô còn là vợ trước của Ninh Anh Kiệt.
Hai người đều cố ý, không khí dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Chờ sau khi đã mua được chăn màu sắc rực rỡ xong, Lý Ngân Đệ không nhịn được vui cười, thật là đẹp.
“Anh Trương, em còn muốn mua một cặp gối đầu.”
“Mua.” Lão Trương tỏ vẻ không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng là mình dùng, hắn cũng đến tuổi này rồi, cũng nên hưởng thụ.
Lý Ngân Đệ lập tức bay bổng, người này tuy đã già rồi nhưng trong người có tiền, không cần phải xem sắc mặt ai hết, muốn mua cái gì cũng được.