Đâu giống Ninh Anh Kiệt, tiền lương phải nộp lên, muốn mua cái gì cũng phải moi moi giấu giếm.
Tròng mắt cô thoáng nhìn: “Radio này khác tốt, anh có phiếu công nghiệp không?”
Đôi mắt lão Trương híp lại: “Trong nhà có máy thu âm.”
“Cái đó không giống nhau mà.” Lý Ngân Đệ một lòng nhớ rõ em trai muốn một cái radio, Ninh Anh Kiệt không có bản lĩnh mua, lão Trương có thể nha.
“Đúng vậy, không giống.” Thần sắc lão Trương lạnh nhạt đi: “Em nhớ kĩ, em là em, nhà mẹ em là nhà mẹ em.”
Trong lòng Lý Ngân Đệ căng thẳng, lúc này mới ý thức được suy nghĩ của mình bị nhìn thấu.
Cô có chút tủi thân, nhưng bất an nhiều hơn.
“Đã biết, em nghe theo anh hết.”
Nếu mối hôn sự này thất bại cha mẹ cô sẽ điên chết mất.
Cô khom lưng cúi đầu nịnh nọt nửa ngày mới nịnh cho lão Trương thấy vui trở lại.
Lúc này cô ta mới cẩn thận hỏi: “Đúng rồi, ba em muốn em hỏi một chút, Tiểu Bảo có thể đến đội vận chuyển trước không? Cuộc sống bình thường trong nhà của em ở trong thôn không tốt lắm, em có chút lo lắng.”
Nhà cô ta không cần sính lễ, chỉ đề ra một cái yêu cầu như vậy.
Chỉ có đi vào trong thành mới có thể thay đổi địa vị, mới có thể làm người khác nhượng bộ.
Lúc ấy lão Trương suy xét mấy ngày đã đáp ứng chuyện này, nói là đội vận chuyển sắp có một chỗ trống, Lý Tiểu Bảo đi vào đó học việc, Lý gia cao hứng vô cùng.
“Vậy không được, cương vị công việc trong thành giống như củ cải, một cái hố một củ cải, phải chờ người khác nhảy ra ngoài mới có thể điền vào, đã nói là phải chờ đến tháng 7 mà.
Hôn lễ lại diễn ra vào tháng 5.
Lý Ngân Đệ vừa nghe thấy lời này cũng không còn cách nào khác, đành không đề cập đến nữa.
Bên kia Ninh Yên cùng đoàn người đã tới quân doanh, nói chuyện với binh lính canh cửa một chút đã được cho đi vào.
Chiếc xe tải này tới mỗi ngày đã sớm thành quen.
Bọn họ cùng phụ trách với đội trưởng Trần ở căn tin giao nhận đồ, sau đó được đưa đến một văn phòng.
Mọi người đều cảm thấy có chút căng thẳng, chỉ có Ninh Yên đạm nhiên đối mặt.
Một người đàn ông mặc quân trang đứng lên: “Chào mọi người, tôi họ Phùng, phụ trách công tác hậu cần.”
Thái đội của hắn rất thân thiết, nhưng mọi người vẫn căng thẳng như cũ.
“Lãnh đạo Phùng, chào ngài, chào ngài.”
Phùng Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra Ninh Yên đang đứng ở sau cùng, không nhịn được nhìn thêm mấy cái, Ninh Yên dường như tra được tới ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn qua, đạm nhiên mà gật gật đầu với hắn.
Khí độ không giống người thường kia làm hắn hơi giật mình.
Hắn bắt tay cùng mọi người, mọi người tự giới thiệu về mình một chút.
Đến phiên Ninh Yên, cô hơi mỉm cười nói: “Ninh Yên, tổng giám của xưởng đậu hủ cần phong Đại Đội, phụ trách kiểm định sản phẩm.”
Đơn giản dứt khoát, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Phùng Hạo chủ động vươn tay ra: “Tôi biết cô, lúc ấy là cô lại đây bàn chuyện hợp tác.”
Tuy rằng hắn cũng có mặt ở đó nhưng loại chuyện nhỏ này không cần kinh động đến hắn.
Ninh Yên tự nhiên phóng khoáng gật đầu: “Là tôi, không biết ngài có chuyện gì không? Có chuyện gì xin cứ nói thẳng, chúng tôi đều là người không hiểu lễ nghi rườm rà, sẽ không loanh quanh vòng vo.”
“Tôi liền thích giao tiếp cùng người sảng khoái như vậy.” Phùng Hạo khen một câu liền chuyển hướng qua bí thư chi bộ thôn: “Ông Ngưu Bí thư chi bộ thôn này, nghe nói mọi người chuẩn bị xây dựng xưởng nước tương sao?”
Tin tức này truyền đi thật nhanh, vừa mới quay đầu cả quân đội đều đã biết, bí thư chi bộ thôn cẩn thận trả lời: “Đúng là có chuyện đó.”
Phùng Hạo trực tiếp mở miệng nói: “Là thế này, một bộ phận quân tẩu của chúng tôi không có việc làm, gia đình điều kiện khó khăn, xưởng nước tương của các người có thể trợ giúp xử lý một bộ phận sức lao động nhàn tản không?”
Hắn nói chuyện rất khách khí, nhưng làm bí thư chi bộ thôn ngây ngẩn cả người, bọn họ còn chưa mở xưởng mà vị trí công việc đã bị theo dõi sao?
Nhưng bộ phận lao động trai tráng của đại đội bọn họ còn đang mỏi mắt ngóng trông đây này.
“Chuyện này…” hắn đương nhiên là thiên vị cho người trong nhà, nhưng làm sao dám từ chối đây.