Ninh Xuân Hoa cũng âu sầu, nghe giọng điệu này hẳn không phải là một hai người, số lượng còn nhiều, làm sao xử lý hết được?
Đến lúc đó xưởng nước tương không chiêu mộ người của đại đội mình mà tất cả đều là người ngoài, làm sao có thể cho các thôn dân một lời giải thích hợp lý đây? Công việc này không thể làm rồi.
Hắn càng lo lắng, nhận lấy một đám quân tẩu này còn không dễ quản lý, xử lý không tốt liền trở thành xung đột giữa hai bên.
Ninh Yên thấy thế, im lặng thở dài một hơi.
Cô tự mình ra trận: “Quân dân một nhà, theo lý thuyết là nên hỗ trợ lẫn nhau, nhưng xưởng nước tương của chúng tôi còn chưa biết có thể có lợi nhuận hay không, lỡ như không thành công thì sao, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của mọi người, như vậy không tốt.”
Trước tiên cô đem những nguy cơ xấu nói trước, tránh cho phía sau gặp phải phiền toái.
Phùng Hạo cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô là một cô gái nhỏ có thể làm chủ sao?
“Nếu thật sự mở không thành công chúng ta cũng không có nửa câu oán hận.”
Ninh Yên muốn chính là thái độ này. “Nếu như vậy, tôi xin phép nói thẳng, có thể cấp tỷ lệ vị trí công việc nhất định, nhưng đồng thời muốn vào xưởng cũng phải thi đậu, đối xử bình đẳng.”
Người sao, có thể nhận, nhưng nhận như thế nào, nhận ai vào tất nhiên là bên xưởng làm chủ.
Phùng Hạo nhìn cô một cái thật sâu: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Ninh Yên nói thêm một câu hàm súc: “Chúng tôi muốn là công nhân viên chức, là công nhân làm việc.”
Các cô không đi mời tổ tông về, không cần người khác đến vung tay múa chân, cũng không muốn cùng quân đội gây nên chuyện gì khó xử.
Phùng Hạo nghe hiểu ngụ ý của cô, càng thêm kinh ngạc: “Vào trong xưởng chính là người của xưởng, hết thảy đều nghe chỉ huy của xưởng trưởng.”
Đều là người thông minh, nói chuyện cũng không cần phải nói quá nhiều, Ninh Yên khẽ gật đầu: “Vậy được, các người muốn bao nhiêu suất vào?”
“180 người.” Phùng Hạo báo ra con số, làm cho mọi người đều giật mình, hắn thật dám nói.
Xưởng nước tương làm gì cần nhiều người như vậy?
Ninh Yên ngẩn người: “Có nhiều quân tẩu như vậy sao?”
Không phải nói phải đạt tới cấp bậc nhất định mới có thể hành quân sao?
Phùng Hạo cũng không có cách nào, có một số còn nghèo đến không có gì ăn: “Có một số binh lính kết hôn với một số cô gái ở địa phương, những người này cũng là quân tẩu.”
Ninh Yên trầm mặc: “Chúng tôi tính toán nhóm đầu tiên tuyển 60 người, cho các ông 20 suất, có thể cho những cô gái đó cùng nhau thi, đi vào bằng bản lĩnh.”
Phùng Hạo nhìn cô, lại nhìn những người khác: “Cô ấy có thể làm chủ sao?”
“Có thể.” Bí thư chi bộ thôn không chút do dự gật đầu, loại chuyện này vẫn nên để Ninh Yên xử lý, đầu óc cô ấy nhanh nhạy, thủ đoạn cũng lợi hại.
Phùng Hạo xem như đã hiểu, Ninh Yên mới là người đứng đầu thật sự: “Đồng chí Ninh, nhóm thứ hai thi là khi nào, có thể cấp bao nhiêu suất?”
Ninh Yên nói thẳng: “Chuyện này phải căn cứ vào tình huống phát triển của nhà xưởng, không thể nào đưa ra câu trả lời chính xác, xin thứ lỗi cho.”
Phùng Hạo tuy không vừa lòng lắm nhưng cô nói hợp tình hợp lý, không thể bắt bẻ.
Vậy chỉ có thể như thế thôi.
Nói chuyện xong hắn tự mình đưa đoàn người đi ra ngoài.
Đối diện có một người đi tới: “Ninh Yên, sao em lại ở chỗ này?”
Người đàn ông ăn mặc quân trang, dáng người đĩnh đạc, khí thế sắc bén, là Nghiêm Lẫm.
Ninh Yên đã lâu không thấy hắn, đột nhiên cảm giác được một sự thân thiết: “Đến đây bàn chút chuyện.”
Đến gần cô ngửi được một mùi hương, dùng mũi ngửi ngửi, sắc mặt thay đổi: “Anh….”
“Anh bị thương?”
Cô ngửi thấy mùi máu tươi và thuốc nồng nặc.
Thần sắc Nghiêm Lẫm lạnh lùng: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Ninh Yên lẳng lặng nhìn anh một hồi, dường như anh đã thay đổi, trở nên sắc bén và lạnh lùng hơn, giống như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, phát ra ánh sáng lạnh lẽo khắp bốn phía.
Anh vẫn ít cười như trước, nhưng theo bản năng cô cảm thấy tâm trạng hiện tại của anh đang rất tệ.
Phùng Hạo nhìn qua, “Hai người quen nhau sao?”
“Ừm, chúng tôi…” Nghiêm Lẫm vừa muốn nói gì đó thì một chiến sĩ vội vàng chạy tới: “Doanh trưởng Nghiêm, Hồ Phong và người nhà của Phương Nhất Quân đang tới đây.”