Sắc mặt Nghiêm Lẫm và Phùng Hạo thay đổi, đồng loạt đi ra ngoài.
Ninh Yến mím môi đi theo.
Còn chưa đến kịp đến gần, anh đã nghe thấy tiếng khóc thương của phụ nữ và trẻ em.
“Phong Nhi, con tuổi còn trẻ như vậy đã ra đi, giờ chúng ta thành góa phụ và trẻ mồ côi sao có thể sống được?”
“Nhất Quân, con con mới sinh được mấy ngày, con còn chưa từng nhìn thấy máu mủ của mình, sao con lại nhẫn tâm ra đi như vậy?”
Những tiếng khóc tê tâm liệt phế mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn vô cùng, chỉ có những người trong hoàn cảnh ấy mới hiểu được nỗi đau sinh ly tử biệt, không bao giờ còn gặp lại nhau.
Cha mẹ già mất con, vợ mất chồng và con cái mất cha, thật đau đớn.
Mọi người có mặt đều đỏ hốc mắt.
Ninh Yên nhịn không được lùi lại vài bước, trong lòng như có một tảng đá đang đè nặng trĩu.
Những quân nhân luôn lao ra tuyến đầu, dù là nơi nguy hiểm, họ là những người đáng quý và là những anh hùng.
Vô số người ca ngợi sự vĩ đại của các anh hùng và ca ngợi sự uy nghiêm bất diệt của họ, nhưng ai có thể hiểu được nỗi lòng của gia đình họ?
Nỗi thống khổ của họ, sự tuyệt vọng của họ, không bao giờ có thể cảm nhận được.
Sau những lời ca tụng khi trở về im lặng, làm thế nào để gia đình các chiến sĩ có thể chữa lành vết thương của họ? Làm thế nào để sống?
Ninh Xuân Hoa hốc mắt đỏ lên, thấp giọng hỏi: “Ở đâu phát sinh chiến tranh rồi sao?”
Ninh Yên mím chặt môi, cô cũng không rõ lắm, cô chỉ biết những năm đó vài cuộc chiến tranh quy mô lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lại thường xuyên xảy ra cọ xát quy mô nhỏ.
Cọ xát liền có nghĩa có người chết.
Nhưng ngay cả trong thời bình, vẫn có thương vong của các chiến sĩ ở biên giới, cũng như cảnh sát.
Luôn có những người thầm lặng bảo vệ đất nước.
Nghiêm Lẫm nhìn gia đình liệt sĩ khóc đến cạn nước mắt, trong lòng nặng nề khó tả: “Tôi đảm bảo, cha mẹ của Nhất Quân và A Phong chính là cha mẹ của chúng tôi, con cái của họ là con của chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc chúng đến khi chúng lớn lên.”
Một ông lão gầy gò bật khóc, nắm chặt tay Nghiêm Lẫm: “Không, không, Nhất Quân nói không thể gây thêm phiền toái cho quân đội.”
Một bà lão khác không nhịn được khóc lắc đầu liên tục: “A Phong nói làm quân nhân là vinh hạnh của nó, nó tự hào khi là quân nhân, chúng tôi không thể bôi nhọ nó, cũng không cần quân đội chăm sóc đặc biệt…”
Còn chưa kịp nói xong, bà đã ngất đi, hiện trường hỗn loạn.
......
Ngoài cửa phòng y tế, Nghiêm Lẫm dựa vào tường, không biết anh đứng bao lâu và sờ túi quần của mình, trống rỗng.
Một điếu thuốc đang cháy được đưa tới, anh nhận lấy, đặt bên miệng hút một ngụm, sặc, khụ sắc mặt đỏ rần.
Phùng Hạo một phen đoạt lấy điếu thuốc, “Quên đi, anh tốt nhất không nên hút thuốc, anh đang bị thương.”
Ninh Yên không biết tại sao cô lại đứng ở đây, nhưng trái tim cô lại có chút nghẹn.
“Anh bị thương có nặng lắm không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Nghiêm Lẫm nhíu mày, dù anh bị thương nặng nhưng vẫn còn sống.
“Phương Nhất Quân năm nay 22 tuổi, là con trai trưởng trong gia đình, thuộc diện nhà nông, cha tàn tật, dưới hắn có ba anh chị em nhỏ. Hắn kết hôn được 2 năm, đứa con mới sinh ra được bảy ngày.”
“Hồ Phong, năm nay 23 tuổi, mất cha năm bảy tuổi, chỉ một người mẹ góa, đứa con chỉ mới một tuổi.”
Giọng điệu của hắn vô cùng nặng nề: “Bọn họ đều là binh lính của tôi, tôi đã không thể đưa bọn họ sống sót trở về.”
Hắn đang tự trách mình sao? Nhưng hắn không phải thần tiên, viên đạn cũng không có mắt.
Ninh Yên không biết nên an ủi như thế nào, suy nghĩ rồi nói: “Hai người vợ của hai liệt sĩ sẽ sắp xếp làm việc trong xưởng nước tương với mức lương 38 đồng, nhưng đường quá xa..”
Đây là điều duy nhất cô có thể làm.
Ánh mắt Phùng Hạo sáng lên: “Không sợ, chúng tôi thuê nhà gần đó, bọn họ không tính trong số 20 người đúng không? Có cần kiểm tra trình độ không?”
Mười mấy người chen chúc trong một phòng, chia ra không nhiều tiền lắm.
“Không cần, đến lúc đó tôi sẽ phân vào vị trí phù hợp.” Ninh Yên đã nghĩ kĩ rồi, nếu không phù hợp, cô sẽ để họ đến nhà thí nghiệm giúp đỡ trồng rau.