Có một công việc họ có thể nuôi dạy các con lớn, an ủi được phần nào cho các chiến sĩ.
Phùng Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, tôi thay mặt bọn họ cảm ơn cô.”
“Không có gì, đừng động một chút lại yêu cầu 180 vị trí là được, như vậy khiến chúng tôi sợ hãi.” Ninh Yên không có ác cảm với hắn, mục đích của hắn là tốt, không phải vì lợi ích cá nhân.
Bên cạnh đó, nếu tuyển dụng quân tẩu, xưởng nước tương của bọn họ cũng có thể có được sự bảo họ từ quân đội, đây là đôi bên cùng có lợi.
Nghiêm Lẫm nhíu mày nhìn qua: “Có chuyện gì vậy?”
Phùng Hạo có chút lo lắng, nhẹ nhàng giải thích: “ Tôi đang giúp các quân tẩu giải quyết vấn đề việc làm, khó khăn nhất chính là các cô gái địa phương sau khi kết hôn không thể ở nhà mẹ đẻ, trình độ không đủ, chỉ có thể thuê nhà, không có việc làm, có con thì càng khó khăn hơn.”
“Thời buổi này khó lắm mới tìm được việc làm, một số nhà máy quốc doanh không thể nhét người, hình như xưởng nước tương có thể tuyển thêm vài người nên tôi liền thử, có lẽ tôi đã có thái độ không tốt, thật xin lỗi.”
Hắn không ngờ sẽ như vậy, tục ngữ nói giá cả trên trời, trả giá ngay tại chỗ, nói nhiều một chút, cơ hội sẽ lớn hơn.
Hắn nộp đơn lên cấp trên xin vật tư quân sự thì vẫn luôn báo cáo vượt mức, tùy tình huống mà cấp trên đưa ra chỉ đạo phù hợp, nhưng lần nào cũng không thể như ý nguyện vì không đủ chi phí, chi phí cho quân sự đã quá lớn.
Nhưng nếu báo cáo thấp đi, phê duyệt sẽ càng ít, người tổn thất chính là các chiến sĩ.
Hắn đã quen với cách làm như vậy, chỉ hy vọng một ngày nào đó dân giàu nước mạnh. ngân sách quân sự sung túc, như vậy sẽ không phải vắt hết óc để tìm cách.
Khóe miệng Ninh Yên giật giật: “Anh không sợ mở miệng liền làm người ta sợ sao?”
Phùng Hạo thấy cô rất can đảm, cái gì cũng dám nói.
“Cô có thể mở xưởng, không lẽ lại không có can đảm như vậy?”
Anh không có cưỡng ép người khác, chỉ là thỉnh cầu, quân đội và địa phương là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau.
Trò chuyện vài câu, Ninh Yên phát hiện hắn trông thì nghiêm túc, nhưng đầu óc linh hoạt, rất có tâm tư.
“Kỳ thật, cách này không chữa được gốc rễ, cũng không suy nghĩ thành lập một nhà máy của riêng mình sao?”
Nghiêm Lẫm trực tiếp từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được, chúng tôi không thể tranh lợi với nhân dân.”
Ninh Yên liền nghĩ: “Sẽ luôn có cách.”
Ninh Anh Kiệt ở bên cạnh không nhịn được nói: “Tiểu Yên, phân xưởng đậu phụ và xưởng sản xuất nước tương đều là do em nghĩ ra, em có nhiều ý tưởng như vậy, nghĩ giúp một cách đi.”
Mắt Phùng Hạo sáng lên: “Đồng chí Ninh, xin hãy giúp đỡ những người chiến sĩ đã đổ máu hi sinh mạng sống để bảo vệ đất nước này.”
Vì vấn đề này, hắn lo nghĩ đến mức ngày nào cũng không ngủ được.
Ninh Yên cảm động: “Để tôi suy nghĩ, tôi có thể đi dạo quanh đây được không?”
“Đương nhiên.” Phùng Hạo lập tức nhìn Nghiêm Lẫm: “Đội trưởng, anh đi cùng đồng chí Ninh đi, ở đây để tôi .”
Nghiêm Lẫm:...
Hắn vẫn là chờ về nhà báo tin bình an trước, mới đi cùng Ninh Yên.
Đoàn người rời đi.
Ninh Xuân Hoa và bí thư thôn nhìn nhau, nói rằng sẽ chờ trong xe tải thay vì đi xung quanh, dù sao đây cũng là doanh trại quân đội.
Còn đưa Ninh Anh Kiệt đi.
Nghiêm Lẫm dẫn Ninh Yên dạo một vòng quanh quân doanh, quân doanh chia làm hai khu, trại huấn luyện và khu hộ gia đình.
Khu hộ gia đình là vài dãy nhà gỗ, trước cửa có một mảnh đất, các quân tẩu đang trồng trọt, mùa xuân sắp đến cũng đang là mùa gieo hạt.
Khi nhìn thấy hai người, bọn họ đều tò mò, đây không phải là Diêm Vương mặt lạnh sao? Xung quanh hắn chưa bao giờ có một cô gái nào cả.
Vương Thải Phượng, một quân tẩu can đảm không nhịn được hỏi: “Doanh trưởng Nghiêm, đây là người của anh sao? Thật đẹp.”
Nghiêm Lẫm có chút không tự nhiên, tai nóng bừng, mặt vẫn lạnh lùng: “Không phải.”
Hắn nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề và không nói nhiều.
Vương Thải Phượng cũng muốn giới thiệu em gái mình với doanh trưởng Nghiêm, nên muốn hỏi rõ ràng: “Là em gái anh sao?”
Nghiêm Lẫm hạ mắt xuống, không đáp lại.