Ninh Yên nhìn một vòng, nhóm quân tẩu đều mặc quần áo chắp vá, làn da thô ráp, nước da kém sắc.
Chỉ có người này ăn mặc không tồi, nước da tốt, dung nhan thanh tú.
Cô mỉm cười đến gần, tùy ý tìm một quân tẩu nhìn giản dị trò chuyện: “Chị, chị đang trồng cái gì vậy?”
Ngô Tiểu Cúc lau mồ hôi, có chút thở dốc, mặt hơi sưng húp. “Trồng khoai lang đỏ, nó có thể lấp đầy dạ dày, cô hẳn là người thành phố, trông cô rất xinh đẹp, tôi tên là Ngô Tiểu Cúc, còn cô thì sao?”
Ninh Yên mặc áo sơ mi trắng, khoác áo len màu be, quần đen, tóc dài ngang vai, một đôi mắt đen rất sáng, đôi mắt hạnh cong cong khi cười, nhìn rất có cảm tình.
“Ninh Yên.”
Hầu hết các quân tẩu đều xuất thân từ nông thôn, biết trồng trọt biết làm việc nhà, nhưng bọn họ lại không biết chữ, Ngô Tiểu Cúc là một trong số đó.
“Thật dễ nghe, quần áo của cô rất đẹp, đừng để bẩn.”
Vừa nhìn đã biết là chất liệu tốt, ăn mặc chỉnh tề, lịch sự, cô với họ như từ hai thế giới khác.
Ninh Yến lấy kẹo cô mang theo bên người ra phân phát cho các quân tẩu, mọi người đều ngượng ngùng, Ninh Yên liền ép họ nhận.
Họ không nỡ ăn, cẩn thận bỏ vào túi, định mang về cho con mình.
Ninh Yến đưa một viên kẹo cho Nghiêm Lẫm, Nghiêm Lẫm sững sờ, cô vậy mà lại cho hắn một viên kẹo.
Không khí tại hiện trường đều thay đổi.
Oa, có người tặng kẹo cho doanh trưởng Nghiêm! Còn là một cô gái!
Nói thế nào nhỉ? Doanh trưởng Nghiêm là người không hợp với kẹo, cũng không hợp với cô gái nhỏ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Nghiêm Lẫm sẽ lạnh lùng trừng mắt lại, ai ngờ, hắn cầm lấy kẹo và ăn!
Ninh Yên cũng bóc một viên kẹo để ăn, cô đi đâu cũng đều sẽ mang bên mình một nắm kẹo, cầu người giúp đỡ, hoặc chia cho mấy đứa nhỏ, đều có tác dụng.
“Nhóm quân tẩu đều có việc làm sao?”
“Không.” Mọi người đều có trình độ học vấn thấp, không thể tìm được một công việc phù hợp, cuộc sống rất chật vật.
Trên có mẹ già dưới có con nhỏ, mọi thứ đều phải cần tiền, lương của một người đàn ông căn bản là không đủ.
“Có.” Giọng nói của Vương Thải Phượng vang lên, cô không giống họ, cô là một cô gái thành phố, đã đọc sách vài năm, “Tôi là giáo viên.”
Là một giáo viên trong một trường quân đội, rất có thể diện, cho nên tương đối kiêu ngạo, không giống với nhóm quân tẩu tới từ nông thôn, nên không hợp nhau.
Ninh Yên không ngạc nhiên gì, nơi nào có người thì sẽ có phân tranh, phân chia phe phái.
Cô trò chuyện với những quân tẩu, kỹ năng nói chuyện của cô rất tốt và cô đã nghe được tin tức cô muốn mà không cần phải làm ầm ĩ lên.
Về cơ bản, mỗi nhà đều có vài đứa con, còn phải gửi tiền về quê, một đồng đều muốn bẻ làm đôi để chi tiêu, ngày thường thì không sao, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì phải vay tiền.
“Chúng tôi còn đỡ, những người địa phương phải thuê nhà còn khổ hơn, nhà mẹ đẻ hay nhà chồng đều không dựa vào được, phải tự dựa vào mình, lương của người đàn ông cũng thấp.”
“Về phần khổ nhất vẫn là gia đình liệt sĩ, tiền an ủi không nhiều, một phân cho cha mẹ, vợ con…”
Chủ đề này vừa nhắc đến, mọi người đều trầm mặc.
Nghiêm Lẫm đứng từ xa, không đến gần hay rời đi mà kiên nhẫn chờ đợi.
Vương Thải Phượng liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi Ninh Yến: “Quan hệ của cô với doanh trưởng chúng ta là như thế nào?”
Mọi người tò mò vểnh tai lên, Nghiêm Lẫm cũng nghe thấy, một đôi mắt đen liếc qua.
Ninh Yến mở miệng: “Bạn.”
Nghiêm Lẫm đã giúp cô nhiều lần, nhân phẩm không tồi, cô cũng coi hắn như bạn bè.
Nghiêm Lẫm hạ mắt xuống, dưới ánh sáng mặt trời không thể nhìn rõ biểu cảm.
Vương Thải Phượng sửng sốt: “Bạn? Tôi chưa bao giờ thấy doanh trưởng Nghiêm có bạn là nữ.”
Chuyện này có chút thú vị, Ninh Yên liếc mắt nhìn cô, khẽ cười nói: “Ồ, vậy thì tôi rất vinh dự được là người đầu tiên.”
Cô thẳng thắn, cười như hoa, đôi mắt sáng như những vì sao.
Vương Thải Phượng không nghĩ tới cô lại nói dám nói như vậy, cô mím môi: “Cô thích doanh trưởng Nghiêm sao?”
Khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường, một cơn gió thổi qua mang theo vào không khí một mùi cỏ dại.
Ninh Yến vuốt mái tóc hơi lộn xộn của cô: "Tôi thích nha, người tôi ghét tôi không để ý tới đâu.”
Toàn doanh trại:...
Nghiêm Lẫm:...