Ngô Tiểu Cúc cao giọng trêu ghẹo nói: “Doanh trưởng Nghiêm, cô ấy nói thích anh kìa.”
Nghiêm Lẫm ho khan một tiếng, cô nói vớ vẩn, mọi người hiểu lầm thì phải làm sao?
“Ninh Yên, đến lúc phải đi rồi.”
“Được.” Ninh Yên bước nhanh tới, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, “Hẹn gặp lại.”
Hai người sánh vai nhau rời đi, khuất khỏi tầm mắt của mọi người, Nghiêm Lẫm mới nhìn về phía cô gái bên cạnh và trầm giọng nói: “Đừng nói bậy, chú ý trường hợp.”
Cô quá thẳng thắn, ngược lại không có một phần kiều diễm.
“Ồ.” Ninh Yên ngoan ngoãn gật đầu, bạn bè quý nhau có gì sai? Tuy nhiên đây là thời đại bảo thủ, cô hiểu.
Phía sau, một đám người nhìn theo bọn họ rời đi, Ngô Tiểu Cúc khẽ cười: “Hóa ra doanh trưởng Nghiêm không phải không thích con gái, chẳng qua tiêu chuẩn của hắn rất cao, cô gái này không phải là người nổi bật bình thường, cởi mở không khinh thường người khác.”
“Hai người thật xứng đôi.”
Vương Thải Phượng không thích nghe chuyện này, “Cũng bình thường, cô ta ăn nói không biết xấu hổ, không xứng với doanh trưởng Nghiêm chút nào.”
Ngô Tiểu Cúc biết suy nghĩ của cô, em gái cô tuy xinh đẹp, nhưng quá kiêu ngạo, doanh trưởng Nghiêm làm sao có thể để ý đến được?
Không giống Ninh Yên, trông rất đẹp, cười lên càng xinh.
“Cô ấy thẳng thắn, doanh trưởng Nghiêm thích là được, cô quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Vương Thải Phượng khẽ cau mày, có chút không vui: “Doanh trưởng Nghiêm nói thích lúc nào? Tôi không nghe thấy.”
Ngô Tiểu Cúc trợn tròn mắt, “Với tính cách của doanh trưởng Nghiêm, nếu không thích thì làm sao có thể đi dạo cùng một cô gái? Tôi nhớ em gái cô đã từng đuổi theo phía sau doanh trưởng Nghiêm và bị cảnh cáo phải không?”
Vương Thải Phượng hừ lạnh một tiếng: “Người khôn không đi đồn bậy. À, cô không hiểu, tức là nói đừng dó lan truyền tin đồn bừa bãi.”
Cảm giác ưu việt của cô ta không biết đến từ đâu, một quân tẩu không nhịn được: “Tin đồn gì, tôi tận mắt nhìn thấy.”
Vương Thải Phượng đánh chết cũng không thừa nhận: “Đó là cô bịa chuyện, tôi cảnh cáo cô sau này đừng để tôi nghe được, tôi sẽ không khách khí đâu.”
“Thế nào? Muốn đánh nhau sao?”
“Đám nông thôn mọi rợ.” Vương Thải Phượng không dám đối cứng với nhiều người như vậy nên liền bỏ chạy, nói xong liền bỏ chạy.
Bên kia, Ninh Yên đi theo đến khu huấn luyện, nơi này khá rộng, đủ để lái chiếc xe jeep đi dạo một vòng.
Có một nơi khiến Ninh Yến chú ý: “Khu đất này cũng là của quân đội?”
Nghiêm Lẫm liếc mắt nhìn, đây là nơi quen thuộc nhất đối với hắn: “Đúng vậy, đây là khu đất mặn kiềm, không trồng được lương thực, cho nên dùng để huấn luyện.”
Ninh Yên trầm ngâm suy nghĩ, mảnh đất rộng lớn này có chút đáng tiếc.
Nghiêm Lẫm nhìn chằm chằm cô: “Cô nghĩ gì vậy?”
Ninh Yên chợt nghĩ ra một ý tưởng, cần một chút thời gian để sắp xếp: “Tạm thời tôi chưa có ý tưởng, tôi muốn ra ngoài một chuyến, đợi tôi trở về sẽ nói chuyện.”
“Cô muốn đi đâu vậy? Làm gì?”
Ninh Yên cười nói: “Đến tỉnh Mông mua nguyên liệu, đậu nành.”
Đậu nành địa phương chỉ đủ cho xưởng đậu phụ dùng, không đủ để khai trương nhà máy nước tương, tỉnh Mông là một nơi trồng đậu nành nổi tiếng, vì vậy nên mua ở đó.
Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ.
Trang trại Hồng Quang nằm ở tỉnh Mông, cách cơ sở trồng đậu nành không xa
Nghiêm Lẫm cảm thấy kỳ lạ: “Cô không phải nhân viên mua sắm phải không?”
“Ai bảo tôi là người có bản lĩnh, có năng lực nhất a.” Ninh Yên thở dài một tiếng: “Vô địch thì cô đơn.”
Nghiêm Lẫm:...
“Tôi có một chiến hữu ở đó, cô có cần tôi giới thiệu cho cô không?”
Ninh Yến đang lo lắng không có người quen, nghe vậy đột nhiên lấy lại tinh thần: “Được, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè, thêm một người bạn thêm một con đường mới.”
Bạn bè? Nghiêm Lẫm ngẫm thật kĩ: “Tôi sẽ viết thư cho cô một lá thư, khi nào cô định đi?”
“Ngày mốt.” Ninh Yên biết khách khí: “Anh bị thương, tôi có thể lấy thuốc tốt, cần gì thì cứ nói với tôi.”
Nghiêm Lẫm nhìn cô: “Cô lấy thế nào?”
Ninh Yên không giấu diếm: “Chúng tôi có quan hệ hợp tác với công ty dược phẩm, có thể đổi sản phẩm đậu nành lấy một lượng thuốc nhỏ.”
Nghiêm Lẫm cảm thấy cô thật thần kỳ, luôn có thể dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những chuyện khiến người ta khiếp sợ.