[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 207

Chương 207 -
Chương 207 -

Người bình thường rất khó có được thuốc tốt, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc.

Nhưng nghe giọng điệu của cô, dường như bất kỳ loại thuốc nào cũng có thể lấy được.

Bệnh viện quân y có thuốc men đầy đủ, nhưng cũng bị kiểm soát chặt chẽ, hắn muốn chuẩn bị một ít cho bản thân và cho những người xung quanh.

Những người như họ khi ra ngoài, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Vậy thì giúp tôi lấy một ít thuốc cầm máu, thuốc hạ sốt.”

“Được.”

Ninh Yến nói liền làm, ngày hôm sau cô cùng xe tải giao hàng đến công ty dược phẩm đổi vài loại thuốc, sau đó tự tay đưa cho Nghiêm Lẫm.

“Đừng dùng thuốc hạ sốt bừa bãi, nhớ dùng theo chỉ định của bác sĩ.”

“Tôi biết.” Nghiêm Lẫm muốn đưa tiền cho cô, nhưng cô không lấy: “Chỉ cần coi đó là lời cảm ơn anh hùng.”

“Tôi không phải là anh hùng, chiến sĩ hy sinh là mới là anh hùng.” Vẻ mặt Nghiêm Lẫm rất trịnh trọng, Ninh Yến lẳng lặng nhìn, thở dài: “Bên phía gia đình bọn họ sao rồi? Có nói gì không?”

Nghiêm Lẫm lấy lại tinh thần: “Có , nhưng có chút phiền phức.”

“Là chuyện gì?”

“Bọn họ đều đến từ nơi khác, muốn họ rời quê hương để ở lại đây, bọn họ cần nghiêm túc nghĩ lại” Nghiêm Lẫm không có nhiều lời, "Chuyện này để tôi giải quyết."

Hắn lấy thứ gì đó từ trong ngăn kéo ra nói: “Cái này cho cô.”

Đó là vé đến tỉnh Mông, thời gian là một ngày sau, Ninh Yến sững sờ: “Cảm ơn, tôi còn đang muốn tìm kiếm mối quan hệ.”

Chỉ có cấp cán bộ mới mua được vé nằm, thân phận hiện tại của cô không mua được.

Hắn cũng không chịu nhận tiền, Ninh Yên nghĩ một lúc rồi lấy ra một hộp cơm bằng nhôm, “Đây là quà cảm ơn.”

Nghiêm Lẫm mở ra thì thấy một cái sủi cảo trắng mập, không khỏi cảm thấy có chút đói bụng.

Chỉ vào dịp năm mới, mọi người mới cùng nhau ăn sủi cảo, hắn gần như quên mất hương vị của sủi cảo.

Ninh Yên nhét vào tay hắn: “Là bắp cải nhồi thịt heo, do mẹ tôi làm, nếm thử đi.”

Bữa trưa này được Dương Liễu đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Nghiêm Lẫm nhìn cô với đôi mắt đen láy, ánh mắt tập trung: “Cô đã ăn chưa?”

“Chưa.” Ninh Yên vốn muốn đến ga xe lửa mua vé, nhưng lần này cô không cần phải đi.

Nghiêm Lẫm nhìn thời gian, lấy bát đũa ra: “Đi, tôi sẽ mời cô đến căn tin để ăn.”

“Anh ăn sủi cảo trước đi.” Ninh Yên lo lắng khi đến nhà ăn sẽ không giữ được phần sủi cảo này.

Nghiêm Lẫm rửa tay, cầm lấy một cái sủi cảo bỏ vào miệng, tuy lạnh nhưng hương vị thật sự rất ngon, mềm ngọt, đây là món ngon nhất mà hắn từng ăn, nhân thịt cũng cho rất nhiều, thật sự rất ngon.

“Cô bỏ vào cái gì?”

Sủi cảo có ngon hay không, nhân là mấu chốt, đây là do Ninh Yên tự tay trộn, phần thái rau và nhồi nhân là công việc của Dương Liễu và mấy đứa nhỏ.

“Cho một chút đường để tăng hương vị, thêm trứng vào trong sẽ tươi mềm hơn, cho thêm dầu và thịt, ngon nhất lúc mới ra nồi.”

“Hiện tại ăn cũng rất ngon.” Nghiêm Lẫm đưa một miếng sủi cảo qua: “Cô cũng ăn đi.”

Nói xong, hai người ăn một cách say sưa, cửa bị đẩy mở, đột nhiên vang lên một giọng nói: “Các người ăn vụng! Đã bị tôi bắt được!”

Ninh Yên:...

Nghiêm Lẫm:...

Một người đàn ông cười khúc khích đi vào, trông diện mạo cũng bình thường, nhưng đôi chân mày dày rậm lại vô cùng có thần.

Nghiêm Lẫm cau nhẹ mày lại, “Lão Thẩm, la lối cái gì đấy.”

Người đàn ông này hình như rất thân với Nghiêm Lẫm, “Trốn chui trốn nhủi ăn một mình sao được? Ai thấy đều có phần nhé.”

Hắn chìa tay ra muốn lấy sủi cảo, nhưng lại bị Nghiêm Lẫm gạt ra, tay vẫn còn chưa rửa, bẩn chết đi được.

Ninh Yên tò mò muốn hỏi, “Đây là?”

“Công sự của tôi, uỷ viên chính trị Thẩm Kiến Thiết.” Nghiêm Lẫm nhìn vào tay của đối phương với vẻ mặt chê bai, “Mau đi rửa tay đi.”

Thẩm Kiến Thiết trợn mắt, đều là đám đàn ông chuyên đi mưa về gió, lội bùn bới sình, ra vẻ làm gì chứ.

Có điều, hắn vẫn đi rửa tay, quay lại thì lại cười lớn mà chào hỏi, “Đây là em dâu nhỉ, cứ gọi lão Thẩm là được, tên Nghiêm Lẫm này là người thật thà chất phác, vô cùng đáng tin, chọn hắn là không sai đâu.”

Cái bộ dạng nôn nóng mai mối này, thật sự rất giống một bà mẹ mau chóng muốn gả con mình đi.

Bình Luận (0)
Comment