Ninh Yên cong môi mỉm cười, “Không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Thẩm Kiến Thiết lén lút sờ soạng một miếng vào sủi cảo, hương thơm của thịt tràn ngập trong miệng, khiến đôi mắt hắn hiện rõ sự thoả mãn, sủi cảo này ngon quá đi.
“Hiểu rồi, bây giờ đang thịnh hành chuyện gọi người yêu là bạn.”
Hắn mà còn chưa hiểu rõ cộng sự của mình sao? Từ khi nào lại bắt đầu thân thiết với một cô gái như vậy? Còn lén lút ăn sủi cảo cùng nhau nữa chứ!
Không có ẩn tình mới là lạ.
Ninh Yên…
Nghiêm Lẫm tức giận cảnh cáo, “Lão Thẩm, đàng hoàng một chút đi.”
“Được thôi, nếu không sẽ dọa em dâu sợ mà bỏ chạy mất.” Thẩm Kiến Thiết lại thấy thêm một miếng sủi cảo nữa, “Tiểu Nghiêm à, còn chưa giới thiệu người ta cho tôi biết.”
Cả hai đều chỉ là những nam thanh niên ngoài 20 tuổi, vậy mà câu nào câu nấy cũng cứ Lão Thẩm Tiểu Nghiêm, cứ cảm giác như….
Nghiêm Lẫm hiểu rất rõ cộng sự của mình, lúc nào cũng miệng cười mặt tươi, nhưng bên trong lại chi tiết cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo.
“Là Ninh Yên, người của xưởng sản xuất đậu hũ Cần Phong.”
Thẩm Kiến Thiết có chút bất ngờ, không ngờ lại là cô ấy!
Ánh mắt hắn sáng lên, nghiêm trang hành lễ, “Đồng chí Tiểu Ninh, nào nào, ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một chút nào.”
Nghi thức lôi kéo người nhà này là thế nào đây?
Bản năng của Ninh Yên thật sự rất muốn trốn tránh, hắn cho cô một cảm giác như là….khẩu phật tâm xà vậy. “Tôi còn có chút việc…
Thẩm Kiến Thiết với nụ cười rạng rỡ đáp, “Chỉ nói chuyện năm phút thôi.”
Vậy cũng được, Ninh Yên cũng không muốn làm mất mặt hắn, liền ngồi đối diện với hắn.
Thẩm Kiến Thiết nhìn cô một hồi lâu, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt tinh tế thông minh, màu mắt trong trẻo, thanh thuần ngây thơ.
“Đồng chí Tiểu Ninh à, nghe nói cô có cách để giải quyết vấn đề phân bố công việc cho vợ của các quân nhân phải không?”
Mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, Ninh Yên liền lên tiếng phủ nhận, “Không có chuyện đó.”
Thẩm Kiến Thiết nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm một hồi lâu, “Nếu chuyện này thành công, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của chúng tôi đều sẽ vô cùng cảm kích cô, giống như nợ cô một món nợ ân tình lớn vậy, sau này nếu cần việc gì cứ việc mở lời, chỉ cần là hợp tình hợp lý, chúng tôi có thể làm được, thì sẽ giúp hết sức mình, quyết không nuốt lời.”
Không hổ danh là uỷ viên chính trị, lời nói nhẹ nhàng nhưng đanh thép, lay động lòng người, không hề có khúc mắc, cũng không lời nào thừa thãi.
Nếu là chuyện không làm được, thì họ cũng hết cách.
Trong lòng Ninh Yên đã có chút lay động, “Được, tôi nhớ rồi.”
Thẩm Kiến Thiết và Nghiêm Lẫm nhìn nhau, nhìn thấy có cơ hội, hắn lại càng nhiệt tình hơn, chủ động mời Ninh Yên đến nhà ăn ăn cơm.
Ninh Yên nào đâu dám đi chứ, ai nấy cũng hận không thể khiến cô ngay lập tức nghĩ ra cách được.
Cô nói có việc nên đã rơi đi trước.
Đợi cô vừa đi, Thẩm Kiến Thiết nghiêm mặt nói, “Tiểu Nghiêm, cô gái này thật sự rất tốt, giữ cho chặt đấy.”
Nghiêm Lẫm Trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, cầm hộp cơm lên rồi đi ra ngoài, “Đừng có nói bậy.”
“Anh đấy, cái gì cũng tốt, chỉ là lạnh lùng cứng nhắc quá đi…” Thẩm Kiến Thiết không ngừng lắc đầu, “Thừa nhận cảm xúc của bản thân khó đến vậy sao? Với tính cách của anh, một khi đã bỏ lỡ cô ấy, thì thật sự chắc là sẽ định sống độc thân cả đời.”
Nghiêm Lẫm vờ như không nghe thấy, bước đi càng lúc càng nhanh hơn.
Thẩm Kiến Thiết không nhận được mà thở dài một tiếng, đúng là nhà nào cũng có khó khăn riêng, khó lòng giải quyết.
Hôm sau, Ninh Yên mang theo hành lý bước lên chuyến xe lửa dẫn đến tỉnh Mông, loay hoay giữa đám người đông đúc chật chội một hồi, cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình, là giường trên.
Tổng cộng có bốn người, hai giường đối diện đều đã có người rồi, nhưng phía dưới cô vẫn chưa có ai.
Đều là khách du lịch, mọi người cũng chẳng có ý định muốn nói chuyện với nhau.
Ninh Yên chầm chậm trèo lên giường, bỏ hành lý vào khoang ngay dưới chân, không bao lâu sau thì thiếp đi.
Hai hôm nay cô thật sự bận lắm rồi, mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi, còn phải lập ra quy tắc cho xưởng nước tương sắp khai trương, tất cả mọi phương diện đều phải được suy nghĩ và cân nhắc.