Hơn nữa, đó còn là cha ruột của Ninh Yên.
Ninh Yên ra vẻ ngây thơ: "Công tư vẹn cả đôi đường mà, nhưng ai có thể ngờ sẽ xảy ra chuyện trùng hợp xui xẻo như vậy, tôi cũng không muốn gặp phải chuyện như vậy." "
Nghiêm Lẫm còn không rõ cô sao? Cô có một khuôn mặt thuần khiết vô hại nhưng tính cách lại mạnh mẽ, cực kỳ quyết đoán, không chịu chút thiệt thòi.
"Với tính cách của cô, một khi đã quyết định thì sẽ không dừng lại, cân nhắc trước mọi tình huống, vậy tiếp theo cô muốn làm gì?"
"Tôi đã sắp xếp cho người vạch trần gã tràng trưởng Lâm." Ninh Yên rất thẳng thắn, tiếp xúc lâu như vậy, cô vẫn có chút tin tưởng hắn là người như thế nào.
Là một người chính trực, nhưng không cổ hủ.
"Tràng trưởng Lâm không phải là người tốt, hắn đã làm rất nhiều điều xấu, kéo hắn ta xuống thì dân chúng chỉ vỗ tay khen hay, tôi đang vì dân trừ hại."
Cô ích kỷ, nhưng sẽ không làm những điều thương thiên hại lý, cô có điểm mấu chốt.
Nếu như tràng trưởng Lâm là một người tốt, cô sẽ không làm ra chuyện như vậy.
"Tôi hơi lo lắng, liệu tin tức có bị rò rỉ ra ngoài không?"
Một khi tràng trưởng Lâm nghe được tiếng gió, hắn sẽ xóa bỏ chứng cứ trước, xóa dấu vết và thông đồng với người khác, như vậy hắn sẽ trốn thoát.
Đó là điều cuối cô không muốn thấy nhất.
Hơn nữa loại chuyện này không thể khống chế được, cô chỉ là một người bình thường, không biết gì về mạng lưới quan hệ phức tạp của con người.
Cô vừa nói vừa thản nhiên đưa một cái bánh nhân thịt lợn cho Nghiêm Lẫm, hắn nhận lấy, cắn một miếng, rất tươi ngon.
"Hoàn toàn có thể xảy ra tình huống này, cô có kế hoạch để đối phó không?"
Ninh Yên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một cách: "Cho nên, tôi định đích thân đến nông trường Hồng Quang nhìn chằm chằm, hắn ở ngoài sáng tôi ở trong tối, tiện thể hỏi thăm tình hình mà đưa ra phương án phù hợp."
Nghiêm Lẫm không khỏi bội phục cô, cô đã suy nghĩ sắp xếp nhiều chuyện như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
"Tôi hiểu rồi."
Ninh Yên sững sờ: "Anh hiểu cái gì?"
Nghiêm Lẫm liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: "Cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đi tìm người hỏi thăm."
Mặc dù quân sự và chính trị tách biệt, nhưng hắn có nhiều chiến hữu, mà những chiến hữu này được phân công về địa phương sau khi chuyển công tác, chuyện của chiến hữu chính là chuyện của bản thân họ.
Vì vậy, hắn có người quen ở khắp nơi.
Mắt Ninh Yên sáng lên, nói: "Cùng đi."
Nghiêm Lẫm thực sự không muốn đưa cô đi, nhưng hắn không thể háng cự được Ninh Yên quấn lấy.
Đi thẳng đến đồn cảnh sát, khi nhìn thấy họ, nhân viên điều tra vụ án lập tức chào hỏi hai người một cách nồng nhiệt: "Đồng chí Ninh Yên đến rồi sao, cô yên tâm, chúng tôi rất coi trọng vụ án này, hơn nữa cục công an tỉnh đã cử người đến."
Ninh Yên cười ngượng ngùng: "Tôi muốn hỏi, khi nào thì có thể rời đi? Cứ nghĩ đến chuyện xưởng đậu phụ đóng cửa là tôi đứng ngồi không yên."
"Chuyện này..." Nhân viên điều tra do dự, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Mặc dù Nghiêm Lẫm mặc thường phục, nhưng khí chất quân nhân rất rõ ràng, hắn gật đầu với nhân viên điều tra vụ án: "Tôi là Nghiêm Lẫm."
Ngay khi hắn vừa cất lời, nhân viên điều tra đã nghe ra giọng nói của hắn: "Là đồng chí vị hôn phu sao, đúng là vội vàng đến đây trong đêm, quan hệ hai người thực sự rất tốt."
Hai tai Nghiêm Lẫm hơi nóng: "Tôi hơi lo lắng cho cô ấy, nên đến xem thử..."
Lúc anh đang nói, một người đàn ông mặc đồng phục bước vào: "Tôi là Phương Minh, phó giám đốc công an tỉnh, tôi đã được lệnh toàn quyền tiếp quản vụ án 312."
Các nhân viên điều tra nhanh chóng bước lên trước nói chuyện.
Nghiêm Lẫm nhíu mày, thật là trùng hợp: "Anh Phương, đã lâu không gặp."
Nghe thấy giọng nói này, Phương Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn ngạc nhiên khi thấy Nghiêm Lẫm ở trong góc, bước lên phía trước ôm chầm lấy Nghiêm Lẫm: "Thật sự là cậu, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau? Ba năm rồi, đúng không? Mau nói, dạo này cậu thế nào?"
Nhân viên điều tra vụ án ở bên cạnh ngạc nhiên: "Hai người quen nhau sao?"
Phương Minh vô cùng vui vẻ, cười rạng rỡ, nói: "Chúng tôi là chiến hữu."
Đồng đội cũ gặp nhau đặc biệt thân mật, trò chuyện một lúc, đột nhiên mới nhớ ra và hỏi: "Nhân tiện, tại sao cậu lại ở đây?"