Nhân viên xử lý vụ án đã chủ động giới thiệu: "Giám đốc Phương, cô ấy là vị hôn thê của nạn nhân trong vụ án 312 này. "
Phương Minh: ...
Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Hắn cầm tập hồ sơ lên rồi lật nhanh, lật đến trang cuối, thở dài một hơi.
Vẫn tốt, vẫn tốt.
Nghiêm Lẫm nhìn thấy vậy, trong lòng hơi ấm áp, hắn kéo Ninh Yên qua, nói: "Anh Phương, đây là Ninh Yên."
Ninh Yên vốn dĩ đang đứng quay lưng với hắn, đột nhiên xoay người lại, Phương Minh chỉ cảm thấy mắt mình sáng lên, rất xinh đẹp, rất hợp với Nghiêm Lẫm.
"Chào em dâu, Nghiêm Lẫm nhà chúng tôi là người đàn ông tốt, gả cho cậu ấy sẽ không sai đâu."
Ninh Yên không khỏi khẽ cười: "Lời anh nói giống hệt chính ủy Thẩm."
"Chính ủy Thẩm? Thẩm Kiến Thiết sao? Cộng sự cũ của Nghiêm Lẫm.” Sau khi hồi phục vết thương cũ, Phương Minh đã đổi công việc, nhưng hắn vẫn chưa từng quên khoảnh khắc nào của cuộc đời mình trong quân đội, không khỏi thở dài xúc động khi nhắc đến bạn cũ: "Hahaha, chúng ta đều lo lắng cậu ta quá nghiêm túc, sau này sẽ không thể cưới vợ."
Anh vỗ vỗ vai Nghiêm Lẫm, có vẻ rất hài lòng. "Thằng nhóc này được đấy, vài năm không gặp, xem như thông suốt rồi.”
Vì họ là người quen nên mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.
Phương Minh muốn dẫn đội đến tỉnh Mông điều tra, Ninh Yên thuận theo tình thế yêu cầu đi cùng, Phương Minh vui vẻ đồng ý.
"Cậu cũng đi? Có thời gian rảnh sao?” Phương Minh cảm thấy có chút kỳ quái, Nghiêm Lẫm nổi tiếng là người can đảm liều lĩnh, luôn vùi đầu vào công việc, 365 ngày không nghỉ ngơi, ở lại quân doanh đón năm mới.
Nghiêm Lẫm hơi cúi đầu, nói: "Tôi xin nghỉ vài ngày."
Lần này hắn còn chưa bình phục vết thương đã trở về làm việc, đồng đội khuyên hắn nên nghỉ ngơi thêm nhưng hắn từ chối, bình thường hắn cũng có ngày nghỉ phép nhưng chưa từng sử dụng.
"Anh bị thương, đừng chạy tới chạy lui." Ninh Yên có chút không yên lòng, bất an: "Có nhóm anh Phương đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
"Tôi chỉ bị thương nhẹ, không phải chuyện gì to tát." Nghiêm Lẫm đứng thẳng như cây bạch dương. "Cứ quyết định vậy đi.”
Cá tính cường thế hiển lộ.
Phương Minh muốn hỏi, nhưng hơi lưỡng lự, chuyện riêng đợi lúc không có ai rồi nói vậy.
"Tôi mời hai người ăn tối."
Ninh Yên từ chối khéo: "Tôi còn có việc, Nghiêm Lẫm, anh đi ăn tối với anh Phương đi."
Cô cho họ cơ hội ở với nhau, có cô ở bên, một số chuyện họ không tiện nói.
Nghiêm Lẫm cũng hiểu ý của cô, tiễn cô đến cửa tiếp khách: “Cô nhớ ăn đúng bữa.”
Lại là những lời này, trái tim Ninh Yên như được sưởi ấm.
Cô chợt nhớ tới một câu, hai người một phòng, một ngày ba bữa, bốn mùa có nhau.
A, sao cô lại nghĩ đến chuyện này chứ? Nhất định quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi nên nghĩ nhiều.
Cô không yên tâm, dặn dò một câu: "Anh bị thương, đừng uống rượu."
Nghiêm Lẫm nhìn cô một lúc, đáp: "Được."
Hắn nhìn Ninh Yên đi vào phòng tiếp khách, đứng nhìn thật lâu.
Phương Minh đi tới, lúc này hắn đặc biệt hiểu được tâm trạng của Nghiêm Lẫm: "Đừng lưu luyến nữa, vị hôn thê của cậu sẽ không chạy được, chúng ta đi uống thôi."
Giọng nói nghèn nghẹn của Nghiêm Lẫm vang lên: "Cô ấy không cho tôi uống rượu."
"Cậu thật sự nghe lời cô ấy? Cô ấy còn chưa vào cửa mà cậu đã bắt đầu sợ vợ rồi.” Phương Minh kinh ngạc: "Tôi thật sự muốn cho những người đó nhìn thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, nào còn vẫn còn dáng vẻ Diêm Vương lạnh lùng nữa."
"Đi thôi."
Trong không gian của Ninh Yên có đồ ăn, trước lúc ra ngoài cô đã chuẩn bị rất nhiều.
Cô vốn có thể tùy tiện ăn chút gì, nhưng nhớ lại lời nói của Nghiêm Lẫm, cô đến nhà ăn gọi hai món, thịt băm kho trứng và thịt gà hầm nấm.
Trong căng tin chỉ có cháo trắng và bánh bao, chính Ninh Yên đã xin đầu bếp căng tin, phải chi thêm một ít tiền.
Hai món ăn này rất nhiều, cô ăn một nửa, một nửa ném không gian.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Ninh Yên mở cửa ra, là Giang Như Tuyết và hai đứa nhỏ: "Chị Giang, mời ngồi."
Giang Như Tuyết ôm chặt hai đứa trẻ, mất tự nhiên nói: "Ninh Yên, tôi muốn..."
Ninh Yên kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, nhưng không đợi câu tiếp theo: “Chị có gì cứ nói thẳng.”