[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 222

Chương 222 -
Chương 222 -

"Có thể..." Mặt Giang Như Tuyết đỏ lên, cô lấy hết can đảm nói: "Sắp xếp chỗ ở trước cho tôi không? Sống ở đây lãng phí tiền bạc mà còn thấp thỏm không yên, lo lắng Lâm gia sẽ tìm được tôi."

Người Lâm gia có rất nhiều, nếu họ biết cô phản bội họ, thì...

Càng nghĩ càng sợ hãi, cô chỉ muốn tìm một nơi để trốn.

Ninh Yên biết tính cách của cô rất mềm yếu: "Tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện này, chị thật sự có thể không bận tâm, buông bỏ tất cả mọi thứ sao? Lâm gia có không ít của cải a.”

Bây giờ nếu tranh thủ, có lẽ có thể vớt vát được một chút.

Nhưng dường như Giang Như Tuyết căm hận tất cả mọi thứ của Lâm gia: "Tôi không cần."

Lâm gia là nông dân nghèo ba đời, ăn còn không đủ, làm gì có nội tình gì.

Đó đều là tiền bẩn, tiền trộm được, cô không cầm.

"Vậy tôi sẽ tìm người giải quyết vấn đề lương thực và hộ khẩu." Ninh Yên định nói chuyện với nhân viên điều tra vụ án, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ nhân chứng đúng không?

Cô lấy bút, lật sổ ghi chép ra: "Tôi sẽ viết thư, cô đến Đại đội Tần Phong, sẽ có người ở đó sắp xếp công việc cho cô."

Giang Như Tuyết tri thư đạt lễ, cô từng học đại học, vì vậy sắp xếp cho cô làm giáo viên.

Trường tiểu học của Đại đội Tần Phong cũng nên được nâng cấp, cho dù nghèo đến đâu, cũng không thể kém về giáo dục.

Cô không chỉ viết thư, mà còn lấy một lá thư giới thiệu trống viết ra những thứ cần mua sắm, đưa hai thứ này cho Giang Như Tuyết.

Với hai thứ này, Giang Như Tuyết có thể thuận lợi đến được đại đội Tần Phong.

Giang Như Tuyết nhìn xấp thư giới thiệu trống trong tay, tất cả đều được đóng dấu, cô không khỏi sững sờ, thời buổi này thư giới thiệu mất giá rồi sao?

"Cô không về chung sao?" Cô không hiểu nổi.

"Vị hôn phu của tôi đến rồi, chúng tôi cần phải hợp tác với các cơ quan liên quan." Ninh Yên nắm tay Giang Như Tuyết, muốn cho cô tự tin: "Có chúng tôi chắn ở phía trước, chị có thể an toàn hơn."

Nếu không nhổ tận gốc, hậu hoạ khôn lường, vì hòa bình trong tương lai, cô phải làm mọi thứ đến cùng.

Hai mắt Giang Như Tuyết đỏ lên: "Xin lỗi, cũng cảm ơn cô."

Xin lỗi, cô là một người hèn nhát, chỉ biết trốn sau lưng người khác.

Cảm ơn Ninh Yên vì đã cứu cô khỏi tuyệt vọng và bất lực, đồng thời cho cô một tia hy vọng.

Ninh Yên vỗ vỗ cánh tay cô: "Sẽ ổn thôi."

Chỉ cần vượt qua vài năm này là tốt rồi.

Sau khi tiễn Giang Như Tuyết, Ninh Yên nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng lật qua lật lại mà cô vẫn không ngủ được, vậy nên cô ngồi dậy đọc sách.

Sách trồng trọt "Tập sách kỹ thuật áp dụng vào nông nghiệp hiện đại” hàng trăm chuyên gia biên soạn, tổng cộng mười tập, nội dung phong phú, cô bị cuốn hút mà quên mất thời gian.

"Cốc cốc." Lại có tiếng gõ cửa.

Ninh Yên giật mình, vội vàng ném quyển sách vào trong không gian, sau đó mới hỏi: "Ai đó?"

"Là tôi." Giọng Nghiêm Lẫm vang lên.

Tâm trạng của Ninh Yên đột nhiên vui vẻ lên, cô bước nhanh ra mở cửa, người thanh niên thân như ngọc, anh tuấn vô song.

Nghiêm Lẫm nhìn thấy ánh sáng phát ra từ trong phòng, liền biết cô vẫn chưa ngủ: "Cô đã ăn chưa?"

Người đàn ông này đúng là, chủ đề cứ xoay quanh ăn uống mà không biết đổi đề tài, Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu.

"Cô ăn gì rồi?"

Ninh Yên cười nói: "Thịt băm kho trứng và thịt gà hầm nấm, rất ngon."

Nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ như vậy, có phải cô ăn rất vui vẻ không? Nghiêm Lẫm thấy cô dễ dàng thỏa mãn, một bữa ăn cũng có thể khiến cô ấy hạnh phúc.

Ninh Yên nghiêng đầu: "Anh thì sao? Có uống rượu không?”

Nghiêm Lẫm vô thức lắc đầu: "Không, không uống một giọt."

Dáng vẻ này rất ngoan ngoãn và đáng yêu, lông mày Ninh Yên cong lên, cô nhón chân sờ đầu hắn: "Ngoan lắm.”

Nghiêm Lẫm chỉ cảm thấy nơi cô chạm vào giống như một ngọn lửa, thiêu đốt cả người, lồng ngực càng nóng.

Một đôi mắt đen như thiêu đốt, nhìn thẳng vào cô.

Động tác của Ninh Yên cứng đờ, cả người đông cứng, cô đang làm gì vậy?

Đây không phải là bọn Ninh Nhị!

Cô hoảng hốt thu hồi bàn tay nhỏ bé đang gây chuyện, nhìn trời đất: "Đều do ánh trăng gây họa, không thể trách tôi!"

Bình Luận (0)
Comment