[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 223

Chương 223 -
Chương 223 -

Trên chuyến tàu đến tỉnh Mông, Ninh Yên nằm trên giường tầng nhắm mắt lại, nhưng tâm trí cô lại bay rất xa.

Nhớ lại đêm đó, cô lại cảm thấy xấu hổ.

Tại sao lúc đó cô lại đột nhiên điên vậy chứ, đều tại ánh trăng đêm đó quá đẹp mà hắn lại quá dịu dàng, trong khoảnh khắc đó chỉ muốn cùng nhau bạch đầu giai lão …

A, cô lại suy nghĩ lung tung rồi, cô chắc chắn bị bệnh rồi, bệnh thần kinh.

Cô thu hồi suy nghĩ, lần này có một đội đặc nhiệm đi điều tra khắp các tỉnh, chỉ cần tin tức không bị rò rỉ, hẳn sẽ ổn thỏa.

Tuy nhiên, không có gì là tuyệt đối, chưa đến phút cuối thì cô không thể thả lỏng.

Trận chiến này phải thắng, cô không có đường lui.

Cô vẫn muốn gặp cha mình.

Trên thực tế, nếu có thể, cô muốn đưa Ninh Hãn Hải ra khỏi nông trường, nhưng chuyện này rất khó giải quyết.

Ông ấy là đối tượng cần cải tạo, bị tập trung giám sát, không giống như người bình thường có thể điều đi bằng chút thủ đoạn.

Cô khẽ thở dài, lăn qua lăn lại.

"Ninh Yên, dậy ăn chút đi."

Ninh Yên xoay người ngồi dậy, cô ngồi khoanh chân, vuốt thẳng mái tóc rối bời của mình, ấy, vậy mà còn có bánh mì: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Nghiêm Lẫm đưa bánh mì cho cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: "Mua ở nhà hàng xe lửa."

Ninh Yên khá tò mò, không biết bánh mì thời này có ngon không?

Cô cắn một miếng, rất ngọt, có nhân và nho khô.

Lúc cô đang ăn ngon lành thì một giọng nói vang lên: "Em dâu, đây là bánh mì trái cây Nghĩa Lợi."

Phương Minh ngồi trên giường tầng đối diện, nhóm bọn họ thảo luận vụ án trên tàu, Ninh Yên cũng sẽ đưa ra lời khuyên, bọn họ khá hợp nhau.

Mọi người cũng không coi cô là người ngoài, mở miệng ra là em dâu, ban đầu Ninh Yên rất xấu hổ, bảo họ gọi tên cô, nhưng những người này cũng không đổi, nên cô đành… tùy họ vậy.

"Tôi biết, trên vỏ bao bì có viết."

Cô có mắt, lại biết chữ, được không? Sao anh hắn còn cố ý nói ra?

Phương Minh mỉm cười đầy ẩn ý: "Bánh mì trái cây là biểu tượng tình cảm giữa nam và nữ ngày nay, nó rất phổ biến."

Ninh Yên:...

Cô vô thức nhìn Nghiêm Lẫm, gương mặt hắn vẫn nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại dời đi, không dám nhìn cô. "Khụ, đừng nói nhảm, không có việc gì, mau ăn đi."

Trái tim Ninh Yên khẽ run lên, cô rũ mắt, yên lặng cắn một miếng bánh mì.

Dù đã cố gắng hết sức để phớt lờ nhưng bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã khác hẳn.

Phương Minh thật sự không nói nên lời, thằng nhãi này chẳng biết yêu đương, anh đã tạo cơ hội cho mà cũng không biết nắm bắt thế nào.

Thế hệ trẻ đúng là kém.

"Em dâu à, Nghiêm Lẫm có cái gì cũng tốt, chỉ là miệng lưỡi cứng nhắc, không biết nói mấy lời ngọt ngào, nhưng mà cậu ấy là một người đàn ông đáng tin cậy, sẽ một lòng một dạ với người mình thích, không giảo hoạt."

Vì hạnh phúc trọn đời của anh em, anh cũng đã cố gắng hết mình.

Ninh Yên không nói, cô cũng không biết Nghiêm Lẫm nghĩ gì.

Nói hắn thích cô, thì hắn lại phủ nhận.

Nói hắn không thích cô, thì hắn lại từ xa tìm đến cô.

Có quỷ mới biết hắn đang nghĩ gì.

Quên đi, cô cũng lười đoán tâm tư của hắn.

Dù sao, cô vẫn còn trẻ, không cần suy nghĩ mấy chuyện tình yêu này.

Trước giờ cô luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, thực lực mạnh mẽ, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, kể cả bao nuôi em trai trắng trẻo cũng được.

Phương Minh đẩy Nghiêm Lẫm một cái, Nghiêm Lẫm âm thầm trở về vị trí của mình quay đầu ngủ say, khiến Phương Minh tức giận, người như này làm sao có thể có vị hôn thê được?

Cậu không sợ người ta chạy sao?

Cuối cùng chuyến tàu cũng đến điểm cuối, vừa xuống tàu là có người đến đón, đó là người phụ trách đón người ở tỉnh Mông.

Vài người vừa gặp nhau, bọn họ bận rộn thảo luận về mọi thứ.

Việc thu thập chứng cứ gần như đã hoàn tất, nếu làm theo quy trình, tiếp theo là bắt người.

Cô vốn nghĩ mọi thứ đã ổn thỏa, nhưng khi đến tận nơi mới thấy rằng không đơn giản như vậy.

Tràng trưởng Lâm hoàn toàn không nghe mệnh lệnh cấp trên, cho dù thả tiếng gió nói hắn sẽ được thăng chức nhưng hắn cũng không chịu, chỉ muốn làm tổ trong nông trường Hồng Quang.

Bình Luận (0)
Comment