Hắn rất thông minh, bây giờ thế đạo hỗn loạn, tốt hơn hết là tìm một nơi tốt, độc bá một phương, không ai có thể kiểm soát hắn.
"Cái tên tràng trưởng Lâm rất mưu mô, quản lý nông trường Hồng Quang chặt đến nỗi một giọt nước cũng không lọt, ban đầu tôi muốn tìm một vài người để trà trộn vào, nhưng thậm chí không thể vào cổng."
Cái này đã trở thành một khối u ác tính.
Mọi người đều không hiểu, hỏi: "Không vào được?"
"Bọn họ có quy tắc riêng, quản lý hoàn toàn khép kín. Bên trong tự sản xuất và buôn bán, không cần phải mua đồ từ bên ngoài, mọi người đều sống trong đó."
Bằng cách này, cơ hội để tiếp xúc với thế giới bên ngoài được giảm thiểu tối đa.
Ninh Yên mím môi, hản là làm nhiều chuyện trái với lương tâm rồi.
Chỉ trong thời kỳ đặc biệt mới có thể xảy ra những chuyện kỳ lạ như vậy, là cô nghĩ quá đơn giản.
Phương Minh nhíu mày, hắn không ngờ tình huống lại đặc biệt vậy, chẳng trách Lâm Thiên Hữu lại kiêu ngạo như vậy.
"Vậy thì tìm một cái cớ để dụ người ra ngoài rồi bắt giữ.”
"Tâm lý đề phòng của hắn rất lớn, cho dù được yêu cầu đi họp cấp trên, hắn cũng kiếm cớ đẩy đi, mà hiện tại quản lý hỗn loạn, trong tay hắn lại có súng nên không ai dám làm khó, vì vậy hắn làm tổ trong đó, không đi ra ngoài."
Nông trường rộng lớn như vậy, không cần lo tới chuyện ăn uống, không cần phải ra ngoài.
Cho dù có chuyện gì thì cũng tìm cấp dưới làm.
Ninh Yên cũng không nói nên lời, cô nghĩ bắt được một người rất đơn giản, ai biết lại khó khăn như vậy.
"Vậy thì thử xem, bắt đầu từ gia đình của hắn, hắn có thể rúc đầu trong đó, nhưng gia đình nhỏ của hắn thì chưa chắc.”
"Vợ hắn đã mất từ lâu, lại không tái hôn, hắn ức hiếp nam nữ bên trong... trẻ em thì chưa nghe nói, có lẽ là không."
Vậy thì bó tay rồi, không thể tấn công vào, bọn họ cũng không hiểu tình hình bên trong.
Nông trường Hồng Quang chật kín người, đạn lạc có thể khiến người vô tội bị thương...
Mọi người liên tiếp nghĩ đến vài kế hoạch, nhưng đều bị bác bỏ từng cái một.
Ninh Yên lẩm bẩm một lúc lâu: "Để tôi đến, tôi có một cách."
"Không." Nghiêm Lẫm cau mày nói: "Đừng mạo hiểm."
Ninh Yên không muốn kéo dài thêm nữa, thời gian càng kéo dài, càng trở nên nguy hiểm: "Tôi sẽ không sao, nếu anh không yên tâm, anh có thể ở một bên bảo vệ tôi.”
"Cô..."
Trên đường đi, Phương Minh đã biết Ninh Yên là một người thông minh: "Thử nghe xem em dâu nói gì trước đã.”
"Là như thế này..." Ninh Yên nghiêng người thì thầm vài câu, ánh mắt mọi người sáng lên: "Có thể thử xem sao."
Đa số thắng thiểu số, cho dù Nghiêm Lẫm không vui cũng không có cách nào.
Mặt trời lên cao, mặt trời ấm áp chiếu lên người, tường của nông trường Hồng Quang rất cao, cánh cổng màu đen đóng kín.
Cổng được canh gác nghiêm ngặt, không ai được phép ra vào mà không có lệnh của tràng trưởng Lâm.
Người gác bên trong ngồi thành hàng phơi nắng, sáu người một ca, thay phiên nhau làm ba ca, tất cả đều là thân tín của tràng trưởng Lâm.
Lúc này, họ rất thoải mái, ăn hạt dưa và trò chuyện.
Mấy ngày nay có chút nhàm chán, nhưng mà ăn ngon uống cay, có rượu ngon để uống, có gái xinh để ngủ, cuộc sống tạm bợ rất nhàn nhã.
"Cốc cốc cốc." Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mấy người canh cửa nhìn nhau: "Hôm nay là ngày người đưa thư tới?"
Người đưa thư đến hai lần một tuần, việc bóc hàng chính là trò giải trí yêu thích của mọi người.
Bóc được những món đồ tốt thì đưa cho tràng trưởng Lâm trước, sau đó sẽ chia chác.
"Là ngày mai."
"Có lẽ có nhiều hàng, tôi xem xem." Một người gác cửa kéo mở một cửa sổ nhỏ trên cửa, có kích thước bằng lòng bàn tay.
Ầy, là hai người trẻ tuổi, cả đầu và mặt đều quấn chặt.
Hắn tức giận quát lên: "Người nào đó? Làm gì?"
Ninh Yên yếu ớt nói: "Tôi đang tìm tràng trưởng Lâm, tôi có chuyện muốn tìm ông ấy."
Thái độ của người gác cửa đặc biệt kém: "Cô muốn gặp là gặp được à, không rảnh.”
Người đến đây rất ít, đến thăm người thân càng ít, cho dù đến cũng không vào được, cùng lắm là chuyển đồ qua.
Nhưng vấn đề là mọi thứ không được giao cho người thân, tất cả đồ đều bị giữ làm của riêng.