"Ông..." Ninh Hãn Hải cắn môi, để tránh xung đột với đối phương.
Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Ông đang uy hiếp người sao? Tiếp tục đi, để tôi học tập chút.”
Một cô gái hồn nhiên, thuần khiết với đôi mắt hoa hạnh, ngây thơ rạng rỡ.
Ngươi đàn ông bên cạnh cao lớn, anh tuấn, đôi lông mày nghiêm nghị.
Một người lạnh lùng, một người hoạt bát đứng cùng nhau vô cùng bắt mắt.
Tràng trưởng Lâm sững sờ: "Mấy người là ai? Sao các người lại vào được?”
Hắn biết tất cả mọi người trong nông trường, hắn chắc chắn mình chưa từng gặp cô gái này.
Với ngoại hình nổi bật như vậy, không thể không ấn tượng.
Vấn đề là nông trường luôn đóng chặt cửa, không ai được phép ra vào nếu không có lệnh của hắn.
Ninh Yên liếc nhìn hắn vài lần, trông hắn có vẻ thành thật, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Tôi là Ninh Yên."
Lời nói này khiến Ninh Hãn Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Đây là… con gái của ông sao?
Điều này không thể nào, làm sao cô có thể chạy đến đây?
Tuy nhiên, nhìn đôi mắt to đen láy của cô gái, trong lòng ông dâng lên một cảm xúc, cổ họng như bị xát muối, đôi mắt dần ướt nhòe.
"Tiểu Yên, là con phải không?"
Ninh Yên liếc mắt một cái đã nhận ra là Ninh Hãn Hải khi đang ở tuổi trung niên, tiểu sử của ông có những bức ảnh chụp ở các thời kỳ khác nhau, lúc ông là một thiếu niên tuấn tú, lúc ông đang tuổi trẻ thịnh vượng, lúc ông đang tuổi trung niên gầy gò xanh xao, trông khá hiền lành và thông thái.
Cứ như vậy, chợt nhìn mặt đối mặt, bỗng trong lòng cô dâng trào lên bao cảm xúc.
Người mà cô ngưỡng mộ nhất đang ở ngay trước mặt cô! Giây phút này cô đã mong chờ rất lâu rồi.
“Cha, là con đây.” Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Ninh Hãn Hải vừa buồn vừa vui, cánh tay ông ôm chặt Ninh Yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Đây chính là con gái của ông, ông đã từng rất nóng lòng chuẩn bị cho sự ra đời của cô bé nhưng đáng tiếc số phận lại trêu ngươi con người như vậy.
“Thật xin lỗi, là lỗi của ta, là ba đã để lạc con, khiến cho con không được sống tốt suốt những năm qua.”
Sau khi phát hiện mình bế nhầm đứa bé, vốn dĩ ông muốn tra xét tận gốc vấn đề nhưng việc này tốn quá nhiều thời gian và tinh lực, công việc của ông là đi đây đi đó, hằng năm đều bôn ba khắp các nước, nên căn bản ông không có đủ điều kiện để làm.
Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cuối cùng ông đã lựa chọn bỏ lại chính gia đình của mình.
Ninh Yên tính tình vốn luôn điềm tĩnh, biết kiềm chế, lúc nào cũng thản nhiên như thường, nhưng lời nói của Ninh Hãn Hải lại khiến mắt cô không khỏi đỏ hoe.
Ông ấy không phải như vậy.
"Ba, cuối cùng con đã gặp được cha, con rất vui."
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng hàm chứa quá nhiều cảm xúc, lúc này Ninh Hãn Hải không phân biệt được, cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng ông.
"Đứa bé ngoan, ba sẽ cố gắng bù đắp những thiếu sót mà con phải chịu trong những năm này."
Nghiêm Lẫm chứng kiến sâu đậm cảnh tượng này, cảm thấy khác hoàn toàn, tình cảm của cô dành cho Ninh Hãn Hải là không giống nhau.
Tình cảm của cô dành cho Dương Liễu rất nhạt nhòa, giữa hai mẹ con dường như không có bất kì sự thân mật nào, nhưng tình cảm của cô dành cho Ninh Hãn Hải lại rất mãnh liệt, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa người với người.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cuộc gặp gỡ giữa hai cha con thật là cảm động a."
Là tràng trưởng Lâm, sắc mặt ông ta âm trầm: "Sao cậu lại vào đây được?"
Ninh Yên chẳng qua tới đây tìm cha, không ngờ tới tràng trưởng Lâm cũng ở đây, chỉ có thể nói đây quả thực là một duyên số máu chó a.
Hắn không chớp mắt mở miệng nói: "Là bảo vệ cho tôi vào, có lẽ là vì thấy tôi đẹp mắt chăng? ai da, người đẹp bao giờ cũng được ưu tiên."
Lời hắn nói tuy tự nhiên nhưng lại khiến mọi người giật giật khóe môi, có thể tự mình khoe khoang như vậy sao?
Tràng trưởng Lâm :..
Lý do này nghe có vẻ không đáng tin cậy nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì cũng có khả năng.
Những cấp dưới đó cũng không thông minh lắm.