[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 227

Chương 227 -
Chương 227 -

Tuy nhiên, hắn không lo lắng, đây là địa phương của mình thì có thể xảy ra chuyện gì được sao? Cũng chỉ là một con nhóc yếu đuối mà thôi.

“Có thuốc lá không?”

Hắn có đủ mọi thứ chỉ duy nhất thuốc lá là không mua được, vì vậy hắn đang có kế hoạch nghiên cứu về việc trồng thuốc lá.

Khóe môi Ninh Yên hơi nhếch lên, lộ ra một tia châm chọc, hắn quả thực không biết xấu hổ, lại còn tự tin yêu cầu đồ như vậy.

Bên trên không ra sao nên bên dưới cũng méo lệch như vậy.

"Không có."

Lâm Trường xụ mặt xuống: “Vậy cô muốn cha cô chịu khổ sao, hay là cô ở lại chăm sóc cha cô?”

Ninh Hãn Hải lập tức nghĩ đến những cô gái kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sắc mặt ông nhất thời thay đổi, lao tới đẩy Ninh Yên ra: "Không, không, Ninh Yên, con đi nhanh, đi nhanh lên."

Tràng trưởng Lâm lạnh lùng nhìn qua, đây chính là lãnh địa của hắn.

Không ai có thể an toàn rút lui.

Người hắn nhìn trúng, dù có cánh cũng không bay được.

Người của hắn bỗng hét lên quái dị, Nghiêm Lẫm tiến lên vài bước đem Ninh Yên bảo vệ ở phía sau, một đôi mắt đen lạnh lùng quét qua, không giận mà uy.

Đám thuộc hạ cảm giác được một cỗ áp lực dâng trào, không tự chủ im lặng.

Tràng trưởng Lâm lạnh lùng hét lên: “Các người là ai?”

Nghiêm Lẫm vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn những người đàn ông trước mặt, bằng thị lực của mình, hắn có thể thấy trong ba người này không ai có súng.

Cũng đúng, ai lại mang theo vũ khí ở địa mình? Cảm giác an toàn đâu.

"Vị hôn phu của cô ấy."

Ninh Hãn Hải sửng sốt, con gái hắn có vị hôn phu sao? Cô chưa bao giờ nói qua.

Ông không khỏi nhìn Nghiêm Lẫm bằng ánh mắt bắt bẻ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không hài lòng.

Chàng trai này có khí chất của một quân nhân, quân nhân thì vĩ đại thật, nhưng vợ của quân nhân là người khổ nhất, một mình phải gồng gánh cả gia đình.

Thời điểm cần có người thì chồng đều không ở cạnh bên.

Vì lý do này, ông không đồng ý cuộc hôn sự này.

Tràng trưởng Lâm nhận thấy hai nam nữ này có gì đó khác thường nhưng ông ya không coi trọng.

Cho dù có bản lĩnh đi nữa thì thế nào, một khi đã bước vào địa bàn của ông, thì chỉ có thể bị ông trêu đùa.

"Vị hôn phu này, tôi không mời anh vào đây, vì vậy một khi đã vào đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây."

Lời hắn nói cực kỳ bá đạo và mạnh mẽ, sắc mặt Ninh Hãn Hải đại biến, vừa kinh hãi vừa sợ hãi.

Ông biết rất rõ thủ đoạn của Lâm Trường, nếu đắc tội hắn thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ông có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, nhưng con gái của ông không thể có chuyện gì xảy ra được.

Con bé còn trẻ và ưu tú như vậy, không thể vì ông mà chịu bất hạnh được.

Ông chưa bao giờ cúi đầu cầu xin sự giúp đỡ từ ai, nhưng vì con gái của mình không cúi đầu không được, ông đang định mở miệng cầu xin thì lại nghe thấy giọng nói khinh thường của Ninh Yên: “Đã bao nhiêu tuổi rồi? Mà vẫn còn làm chuyện chiếm đất làm vua vốn không thịnh hành này, quả thực nên sớm dọn dẹp thứ rác rưởi này đi.”

Cô nói năng không hề khách khí chút nào.

Tràng trưởng Lâm tức giận: "Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

Ninh Yên khẽ mỉm cười, cố ý khiêu khích: "Tôi biết xem tướng, tràng trưởng Lâm, hay để tôi xem cho ông."

Cô chuyển đề tài quá nhanh đến nỗi ngay cả tràng trưởng Lâm cũng không theo kịp, "Cái gì?"

Khẩu hiệu bài trừ mê tín được hô lớn, ai dám dính dáng đến nửa điểm? Cô cho rằng mình không đủ sơ hở để hắn bắt chẹt được sao?

Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày là gì.

Ninh Yên cười rất ngọt ngào, nhưng lời nói của cô lại không ngọt ngào như vậy.

“Tôi thấy ấn đường của ông tối đen, tai họa sắp ập đến, nên tự mình cầu phúc đi.”

Tràng trưởng Lâm tức giận trừng mắt, lại còn dám nguyền rủa hắn, cô chết chắc! “Tuổi tác còn nhỏ mà không chịu học, đi tuyên truyền mê tín dị đoan, bắt người cho tôi…”

"Ông chính là như thế này mà được lên chức sao? Quả thực tài giỏi nha." Ninh Yên chẳng những không sợ hắn, còn tiếp tục kích thích hắn, "Kỵ sĩ rồi sẽ ngã ngựa, thủy thủ rồi sẽ chết đuối, kẻ uống rượu cũng sẽ say.”

Bình Luận (0)
Comment