Nhưng không ai chịu nghe, mấy năm không ăn thịt nên người nào cũng thèm dù hư cũng không sợ chứ đừng nói đến việc thịt đã được rửa sạch.
Bọn họ bình thường hay ăn khoai lang, rau rừng, lá cây, cơm còn không được ăn chứ đừng nói đến thịt.
Ninh Yên cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bọn họ ngấu nghiến ăn như hổ đói.
Cô từ trong túi xách của mình lấy ra một túi bánh quy, đưa cho Ninh Hãn Hải: "Ba, ba hãy nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng ta sẽ ăn mì, trộn với nước sốt thịt lợn cũng rất ngon."
Mọi người nghe vậy, đều háo hức nhìn Ninh Hãn Hải: "Lão Ninh."
Ninh Hãn Hải chia phần hơn phân nửa túi bánh quy cho mọi người, nửa còn lại chia cho con gái.
Ninh Yên để hành lý ở chỗ nhà khách, rồi mang theo một ít đồ ăn.
Mọi người tránh ra, nhường không gian cho hai cha con, bếp nhỏ đang đun nước sôi, đợi nước sôi thì cho vào một gói mì, luộc xong thì vớt mì ra, rưới nước sốt thịt lợn vào trộn đều.
Ninh Yên đưa mì trộn cho Ninh Hãn Hải, Ninh Hãn Hải trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sợi mì dai và nước sốt thịt lợn có vị mặn, ngon, thoang thoảng vị cay. Từng sợi mì đều được tẩm nước sốt thơm ngon khiến mọi người không thể ngừng ăn.
Ninh Hãn Hải đã lâu không được ăn món ngon như vậy, "Món thịt lợn này ngon lắm, con làm à?"
Ninh Yên khẽ lắc đầu: "Là dì của con làm, trên đường sợ con ăn không ngon, liền làm cho con hai bình."
Hai cha con đang nói chuyện với nhau, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Ninh Yên, vị hôn phu của cô tới rồi."
Ninh Hãn Hải theo bản năng nhìn về phía cửa, hơi nhíu mày, hạ thấp giọng nói: "Người cũng đã bị bắt rồi, vì sao còn phải giả mạo tiếp?"
Ninh Yên nhíu mày: "Có lẽ, có lẽ còn cần ."
Chuyện liên quan đến vụ án, Ninh Hãn Hải không nói nữa, nhưng càng không hài lòng với Nghiêm Lẫm, danh tiếng của một cô gái quý giá như vậy, cho dù là cần thiết cho công việc cũng không cần phải ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết .
Đôi chân dài của Nghiêm Lẫm bước tới, hoàn toàn không biết rằng ấn tượng của Ninh Hãn Hải đối với mình đã tụt xuống mức không.
Hắn liếc nhìn Ninh Yên, thấy cô đang ôm hộp cơm trộn lẫn mì: “Cô ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Ninh Yên cụp mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt.
Cổ họng Nghiêm Lẫm khô khốc, có vô số điều muốn nói, nhưng đến khi lên đến miệng lại nuốt xuống, ngơ ngác nhìn cô gái đang cúi đầu nhíu mày.
Cô ấy tức giận sao?
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát, mọi người nhìn nhau , tôi nhìn anh, anh nhìn tôi với vẻ nghi ngờ trên mặt.
Ninh Hãn Hải tiến lên hai bước, che khuất tầm mắt của Nghiêm Lẫm, "Đồng chí Nghiêm, tôi có thể giúp gì cho đồng chí?"
Những người bạn đồng hành không nhịn được nói: "Lão Ninh, lời ông nói quá khách sáo rồi. Con rể tương lai vượt hàng ngàn dặm để gặp ông, ông nói lời này có thích hợp sao?"
"Không chê bai hoàn cảnh của ông, cậu quả là một thanh niên tốt, đừng ra vẻ như cha vợ thúi như vậy, rồi hù dọa người ta."
"Đúng vậy a, chỉ có thể là thích nhau mới như vậy a."
Ninh Hãn Hải đang kìm nén cơn tức giận, các người đều không biết gì cả.
Giả, tất cả đều là giả!
Nghiêm Lẫm thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói: "Đồng chí Ninh Hãn Hải, vụ án của tràng trường Lâm này chúng tôi vẫn cần sự giúp đỡ của đồng chí, mời đồng chí đi theo chúng tôi một chuyến."
Ninh Hãn Hải cũng không kinh ngạc, đóng lại hộp cơm rồi đứng dậy nói: “Được.”
Ninh Yên cũng thu dọn đồ đạc, đi theo phía sau.
Những người bạn đồng hành thấy có điều gì đó không ổn, họ có chút lo lắng: "Tình huống gì vậy? Anh ta không phải là con rể của ông sao?"
Ninh Hãn Hải xua tay nói: “Chờ tôi trở về rồi nói.”
Những người bạn đồng hành đều thầm lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được.
Xe jeep ở bên ngoài, Ninh Hãn Hải ngồi lên xe, ổng nghĩ rằng mình chỉ là đến lập biên bản mà thôi.
Không ngờ chiếc xe lại càng chạy càng xa hơn, đến lối ra của trang trại không dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước.
Ninh Hãn Hải trong lòng tràn đầy cảm khái, ông không nghĩ tới đời mình có thể thoát khỏi nhà tù này: "Chúng ta đi đâu đây?"
Nghiêm Lẫm nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: “Huyện thành.”