Ninh Yên an ủi ông: "Ba, mọi việc sẽ ổn thôi."
Ninh Hãn Hải vỗ vỗ cánh tay của cô, nghiêm túc nói: "Để tôi làm chứng là được, Ninh Yên không cần nhúng tay vào."
Tràng trưởng Lâm cố gắng kinh doanh mấy năm nay, ngoài sáng trong tối nhất định có không ít người giúp đỡ, vạn nhất ông ta có ý định trả thù, thì khó lòng mà phòng bị.
Ông cũng không muốn nghĩ tới, còn phải ở lại trang trại, mà Ninh Yên thì rất nhanh sẽ phải rời đi, liếc mắt một cái cũng biết ai là người nguy hiểm hơn.
Nhưng dù như vậy, Ninh Hãn Hải vẫn nhận trách nhiệm về mình, vì ông là một người cha.
Nghiêm Lẫm có ấn tượng tốt hơn với ông vài phần: "Bác trai, người yên tâm đi, chỉ cần có cháu ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Bác trai? Ninh Hãn Hải hơi giật mình, nghe được những tin tức khác nhau: "Tiểu Yên, con và đồng chí Nghiêm Lẫm gặp nhau như thế nào?"
"Ừm, lần đầu tiên bọn con gặp nhau là ở..." Ninh Yên hiểu được câu hỏi, nhưng cô có chút do dự vì lúc đó đang ở bệnh viện.
Nghiêm Lẫm ngồi vào ghế lái xe,lái xe vững vàng, hắn liếc nhìn cha con họ Ninh qua kính chiếu hậu rồi nói. “Bệnh viện nhân dân thành phố S.”
Ngay lúc Ninh Hãn Hải đang định hỏi hắn vì sao lại ở nơi đó, Ninh Yên liền lên tiếng.
“Đúng vậy, lúc đó mẹ bị sốt phải nhập viện.” Ninh Yên cố gắng giảm nhẹ bệnh tình của Dương Liễu, “Con và Nghiêm Lẫm gặp nhau ở hành lang bệnh viện…”
Nghiêm Lẫm khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cô ấy và Vu Tinh Tinh lúc đó đang cãi nhau.”
Ninh Yên hiểu ý cười: "Ha ha ha, anh vẫn còn nhớ rõ, lúc đó tôi rất hung dữ."
Thời điểm cãi nhau, ai mà không giương nanh múa vuốt, khí thế nhất định phải mạnh.
Nghiêm Lẫm lúc đó không cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ lại lại không nhịn được cười: “Rất đáng yêu, bất kể đối phương có khiêu khích thế nào thì chỉ cần bình thản đối phó là được.”
Ninh Yên nghi ngờ tai mình có vấn đề, hắn còn nói được lời tốt đẹp như vậy sao?
Cô vô thức nhìn bầu trời: “Hôm nay không có mưa đâu.”
Nghiêm Lẫm:..
Ninh Hãn Hải lại bị một chuyện khác thu hút: "Chuyện với Vu Tinh Tinh..."
Ninh Yên đã nói rõ ràng chuyện này trong thư, nhưng đến nay ông vẫn không thể nào tiếp thu được, chỉ là ông không hiểu được mà thôi.
Ninh gia chưa bao giờ đối xử tệ với cô ta, cô ta là con gái lớn, vẫn luôn được quan tâm và đối xử tốt nhất.
Bọn họ không phải là những người trọng nam khinh nữ, đối với cô từ trước đến nay luôn rất yêu thương.
Ngay cả khi một người bình thường biết được thân thế của mình, cũng sẽ không trở mặt vô tình mà không nhận người.
Ông quả thật không hiểu!
Nghiêm Lẫm nhìn Ninh Yên qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng giễu cợt nói: “Cho tới nay tôi chưa từng thấy loại người nào như vậy, trộm số tiền cứu mạng của mẹ nuôi rồi dẫm lên bà ấy mấy lần, còn sợ rằng gia đình mẹ nuôi chưa đủ khốn khổ, lại còn đưa người vào chỗ chết.”
Giọng nói lạnh lùng đầy khinh thường.
"Thật kỳ quái, một con chó nuôi hơn mười năm cũng trưởng thành, có phải mấy người không đối xử tốt với cô ta, thường xuyên đánh chửi cô ta không vậy?"
Ninh Hãn Hải cười khổ, ông không đánh trẻ con, huống chi là một cô bé mảnh khảnh mềm yếu.
Ninh Yên lén lút liếc nhìn Nghiêm Lẫm, Nghiêm Lẫm nhướng mày: "Đây là điều cháu vô tình nghe được trong lần đầu gặp mặt Ninh Yên. Thực xin lỗi, không có ý dòm ngó chuyện riêng tư của người khác."
Ninh Hãn Hải tức giận đến lồng ngực đau nhức, cảm thấy uổng phí tình cảm vợ chồng bọn họ, càng cảm thấy thất vọng về Tinh Tinh.
Đây là chuyện mà con người làm được sao?
Ông không nghĩ cách giáo dục của mình có gì sai, những đứa trẻ khác đều rất ngoan.
Ninh Yên mím môi, có một số chuyện cô không thể nói ra được, cô thể hiện quá mức dữ dội.
Với tư cách là người trong cuộc, những gì cô nói không đáng tin, mọi người cũng sẽ theo bản năng nghi ngờ độ chân thực của nó.
Con người mà, vốn luôn nói chuyện dựa trên góc độ của mình.
Nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, Nghiêm Lẫm không có lợi ích gì nên càng không có lý do gì để bịa chuyện.
"Lần thứ hai gặp mặt, Vu Tinh Tinh cướp thanh mai trúc mã người ta, còn kéo nam sinh kia đến diễu võ dương oai, quả thực quá đáng."