Không biết thế nào, trời xui đất khiến hắn lại nói thêm một câu: “Nam sinh kia có ngoại hình bình thường, tính tình thiếu quyết đoán, ý chí yếu đuối nên dễ bị cướp đi”.
Lời hắn nói đều là sự thật, nhưng vì sao Ninh Yên lại nghe ra được một ít ghen tuông, chẳng lẽ là ảo giác?
“Hắn cái gì cũng không giỏi, nhưng gia thế lại tốt, gả cho hắn cả đời sẽ không phải lo nghĩ gì.”
Đó là những gì Vu Tinh Tinh nghĩ, cũng không biết cô có thành công hay không?
Cũng không biết cuộc sống của cô bây giờ ra sao.
Nghiêm Lẫm nhìn cô: “Tôi không nghĩ cô là người như vậy.”
Ninh Yên cũng không có tránh né, đôi mắt đen lấp lánh hỏi: "Vậy anh cảm thấy tôi là người như thế nào?"
Nghiêm Lẫm không chút do dự nói: "Thông minh, độc lập và có chủ kiến, đặc biệt là rất tự tin, tầm nhìn và kiến thức vượt xa người thường."
Ninh Yên được khen ngợi liền phấn chấn, ha ha ha, thật hiếm có, anh đổi tính nết rồi sao? "Tôi rất ưu tú trong mắt anh a."
Nhìn cô cười như hoa, Nghiêm Lẫm cảm giác như tảng đá lớn mà anh đã kìm nén bấy lâu nay được lấy ra khỏi lồng ngực mình, toàn thân cảm thấy thoải mái.
"Ừ, rất ưu tú."
Ninh Yên nhướng mày: “Ừ, anh cũng rất biết nhìn người.”
Tương tác giữa hai người rất tự nhiên cũng rất ấm áp.
"E hèm." Người cha già không nhịn được nữa, dám liếc mắt đưa tình ngay trước mặt ông như vậy?
Không phải chỉ là vị hôn phu giả thôi sao?
“Chuyện gì đã xảy ra với nam sinh vẻ ngoài bình thường kia vậy?”
Người cha già quan tâm nhất chính là vấn đề tình cảm của con gái, một khi hôn nhân có vấn đề thì đó sẽ là chuyện cả đời.
Con trai thì đỡ hơn, không được còn có thể cưới lại, mà con gái thì cả đời đều hủy.
“Đều là chuyện cũ, không cần nhắc tới.” Ninh Yên không có ấn tượng gì với nam sinh này, cũng lười nhắc tới nữa, “Vu Tinh Tinh thích giật đồ của con, vậy để cô ta đoạt đi, dù sao thì con cũng không cần."
Tâm tình của Nghiêm Lẫm khá phức tạp, không cần? Trước đây mắt nhìn của cô không được tốt, nhưng may mắn hiện tại cô đã tỉnh táo.
Tâm trạng của Ninh Hãn Hải cũng phức tạp không kém: “Từ nay trở đi, Ninh gia chúng ta và Vu gia là người xa lạ, gặp mặt cũng không cần chào hỏi.”
“Mẹ hình như vẫn còn tình cảm với Tinh Tinh.” Ninh Yên lén lút cáo trạng: “Dù sao thì con và Vu Tinh Tinh cũng không thể cùng tồn tại.”
Ninh Hãn Hải là người thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của cô.
Ông nói rõ lập trường của mình: “Con là con gái lớn của Ninh gia, là con của ba, Vu Tinh Tinh họ Vu. Con bé là con của Vu gia, không liên quan gì đến nhà chúng ta. Mẹ con mềm lòng nhưng ba sẽ không."
Ông không hề hồ đồ, những việc xấu mà Tinh Tinh đã làm cho thấy cô không những không biết ơn Ninh gia, mà còn có lòng hận thù.
Sự lạnh lùng và ích kỷ đó khiến lòng người kinh hãi.
Ông sẽ không trả thù, nhưng ông không thể coi một người như vậy là con gái mình.
Ông vẫn còn nhớ rõ câu chuyện ngụ ngôn về người nông dân và con rắn.
Lấy oán báo ơn, đạo đức để đi đâu?
Huống chi, ông cũng không muốn làm tổn thương Ninh Yên.
Trong thế giới hỗn loạn này, những gì Ninh Yên làm được rất đáng quý.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, Ninh Yên mới chính là con gái ruột của ông.
Ninh Yên mỉm cười, cô cũng biết thần tượng của mình không phải kẻ ngốc.
Nghiêm Lẫm đưa cha con Ninh gia đến lập biên bản, sau khi quá trình hoàn tất thì trời đã tối.
"Đi thôi, cháu đưa hai người đến nhà trọ. Cháu cũng thuê một phòng trọ cho bác trai rồi."
Ninh Hãn Hải có chút bất an: "Không về trang trại cũng được sao?"
"Cháu đã cùng anh Lục chào hỏi qua rồi." Nghiêm Lẫm làm việc rất đáng tin cậy. "Đúng rồi, anh Lục sắp đảm nhận chức vụ tràng trưởng của trang trại."
"Anh Lục?" Hai mắt Ninh Yên sáng lên, "Ý của anh là anh Lục đã nhiều lần nhắc đến đó sao?"
Người đàn ông này nhìn có vẻ ngay thẳng , không hề có vẻ gì là kẻ xấu.
"Ừ, chính là anh ấy, tôi đã đề cập chuyện của bác trai với anh ấy rồi.” Lỗ tai Nghiêm Lẫm hơi nóng lên: “Đều là người nhà, yên tâm đi."
Ninh Yên sửng sốt, người nhà?