Bọn họ là một cặp vị hôn phu vị hôn thê, Ninh Hãn Hải là cha vợ tương lai của hắn, anh Lục và hắn cũng được coi là đồng đội, những người từng phục vụ trong quân đội đều là đồng đội.
Bằng cách này, làm tròn lên có thể coi mình là người nhà? Nếu như vậy, cũng có thể miễn cưỡng.
Nhưng, tất cả đều là giả.
Lúc đến nhà trọ, người phục vụ nhiệt tình đưa họ lên phòng: "Tiểu Ninh, tôi đã chuẩn bị bình nước nóng cho cô rồi, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, có thể mang qua được không?"
Ninh Yên ở lại đây mấy ngày, cùng người phục vụ thân thiết như chị em tốt, nên người phục vụ đặc biệt chăm sóc cô.
"Cảm ơn đại tỷ, chúng tôi sẽ mang qua."
Phòng của Nghiêm Lẫm ở ngay cạnh phòng của Ninh Yên, phòng mới của Ninh Hãn Hải lại cách xa hơn một chút.
Ninh Hãn Hải đẩy cửa bước vào. Căn phòng sạch sẽ, chiếc giường lớn thoải mái, bức tường trắng khiến ông có cảm giác như đang ở một thế giới mới, cả người đều cảm thấy hoảng hốt.
Ông đã quen sống trong gian nhà bùn ẩm ướt và tối tăm, bỗng nhiên chuyển đến một nơi như thế này, phảng phất có cảm giác như cách cả một đời.
Ninh Yên tìm được quần áo và đồ vệ sinh cá nhân do Dương Liễu chuẩn bị, mượn một cái chậu lớn từ người phục vụ: "Ba, người đi tắm gội đầu trước, sau đó chúng ta ăn tối."
"Được được."
Ninh Yên khẽ thở dài một hơi, cuối cùng tạm thời đi ra ngoài.
Cô vừa về quay lại phòng thì Nghiêm Lẫm đã tới rồi: “Đồ ăn tôi đều mang qua đây rồi.”
Hắn mượn người khác vài hộp cơm trưa, trong đó có bốn hộp cơm chứa đầy thức ăn và hai hộp chứa cơm.
Thịt lợn xào, thịt gà cắt miếng, thịt kho trứng, cá phi lê om, bắp cải miến hầm và một đĩa trứng xào cà chua.
Ninh Yên nhìn một cái, nói: "Sao lại nhiều như vậy?"
Lúc ra ngoài cô chỉ gọi hai món, còn mấy món khác là sao?
Nghiêm Lẫm đặt hộp cơm lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Bồi bổ cho bác trai thật tốt, bác trai gầy quá rồi.”
Ninh Hãn Hải gầy như que củi, trên mặt không có chút thịt nào, đôi mắt to dọa người, sắc mặt xám xịt không khỏe mạnh.
Ninh Yên trầm mặc.
"Anh cảm thấy có thể nhân cơ hội này đưa người ra ngoài sao?"
Nghiêm Lẫm kiên định nhìn cô, "Đừng lo, anh Lục là người rất nghiêm túc trong công việc. Để anh ta chiếu cố là được, nhưng không thể vượt qua ranh giới."
Nhóm người tiếp nhận cải tạo không chỉ phải làm việc mà còn phải cải cách tư tưởng, thỉnh thoảng bị kiểm tra tư tưởng vài lần.
Ai cũng đều có tên trong danh sách và phải kiểm tra thường xuyên. Trừ phi là đã chết.
Ninh Yên nản lòng, vẫn là không thể sao?
Nghiêm Lẫm nhẹ giọng an ủi cô: “Có anh Lục quan tâm, cuộc sống của bác trai sẽ không quá khổ, thỉnh thoảng có thể gửi cho bác trai một ít đồ, để cho bác trai ăn no mặc ấm.”
Ninh Yên biết đây là kết quả tốt nhất, nhưng cô vẫn có chút không cam lòng.
Ở nơi lạnh lẽo như vậy mà không có gia đình bên cạnh, vạn nhất bị bệnh sẽ không có ai chăm sóc, cô rất đau lòng.
“Vậy nếu có lý do chính đáng và hợp lý thì sao?”
Nghiêm Lẫm phát hiện cô ở phương diện này rất cố chấp, “Nói cho tôi nghe một chút xem.”
Ninh Yên nhất thời không nghĩ tới, có chút bĩu môi nói: "Hiện tại không có, sau này sẽ có."
Bộ dáng nhỏ nhắn quật cường của cô thật đáng yêu, Nghiêm Lẫm không khỏi đưa tay lên sờ đầu cô.
Ninh Yên đột nhiên ngẩng đầu, trợn to hai mắt: "Sao anh lại sờ đầu tôi? Không thể tùy tiện sờ đầu con gái?"
Tay Nghiêm Lẫm cứng đờ, sau đó hắn mới ý thức được mình đã làm gì.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đầu óc nóng lên trả lời: "Cô có thể sờ tôi, sao tôi không thể sờ tôi?"
Ninh Yên không nói nên lời, lời của hắn rất có lý, cô không cách nào phản bác được.
Cô có lỗi trước, nhưng… "Cái này, là lỗi của ánh trăng."
Cô kiên quyết ném trách nhiệm cho ánh trăng, ừ, là vậy.
Nghiêm Lẫm liếc nhìn ánh trăng bên ngoài, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, đều là lỗi của ánh trăng.”
Ninh Yên:..
“Hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía cửa.
Hai người sợ hãi tách ra xa, giống như hai đứa trẻ mắc lỗi vậy.
Cửa mở, Ninh Hãn Hải mang cái đầu ướt cứ thế đi ra.