Cô còn có thể phát minh ra máy gặt? Còn bổ sung vào kho lương thực của nhà nước, thật sự quá lợi hại.
Nhìn Ninh Yên còn chưa đến 20 tuổi, bản lĩnh đâu ra nhiều như vậy?
Nghiêm Lẫm cố ý hỏi, “Thế xưởng đã phát cho cô phần thưởng gì?
Ninh Yên trong mắt tất cả đều là ý cười, “Máy may, xe đạp, nhưng mấy cái đó tôi đều không cần, chờ năm nay đi, tôi muốn nhờ người tìm một chiếc TV đen trắng, à không, TV màu đi.”
Khẩu khí thật lớn, đám người bọn họ đều không có TV.
Nhưng lúc này đây, không ai dám tùy tiện chỉ trích cô nói khoác, mạnh miệng.
A Hoa tròng mắt chuyển động, “Mấy người không phải ở nông thôn sao? Sao có thể có điện? Cô mua TV cũng vô dụng đi.”
Ninh Yên phất phất sợi tóc, thần sắc hiển nhiên, “Trước kia đúng thật là không có, nhưng sau khi tôi tới thì đã có.”
A Hoa theo bản năng hỏi, “Có ý gì?”
Ninh Yên nhẹ nhàng nói, “Không có đèn điện buổi tối tôi không đọc sách được, tôi thấy rất không vui, cho nên liền tự làm một cái đập thuỷ điện nhỏ, tự cung tự cấp, toàn thôn chúng tôi đều có thể sử dụng điện, cũng đủ để mở một nhà máy.”
Ninh Yên dùng giọng điệu hiển nhiên, nhẹ nhàng, nói ra những lời mang tính sát thương thật cao.
Mọi người:…
Chính là nói, cô tự mình làm một cái trạm thuỷ điện, tự mình phát điện?
Đây thật sự quá bá đạo mà.
Phương Minh giơ ngón tay cái lên, “Tiểu Ninh, cô quá lợi hại, trách không được Nghiêm Lẫm mắt cao hơn đỉnh như cũng coi trọng cô.”
Ninh Yên liếc Nghiêm Lẫm một cái, “Nào có nào có, tôi lại không có nội hàm, không biết giặt quần áo, việc nhà cũng qua loa đại khái.”
Mọi người nhịn không được cười ha ha.
“Cô có bản lĩnh như vậy, còn cần làm việc nhà làm gì chứ.”
“Đúng vậy, thông minh tài trí như thế nên đặt vào sự nghiệp trước, việc nhà ai mà không biết làm, đàn ông cũng có thể làm mà.”
Người có thực lực như vậy, ai sẽ để ý giới tính cùng tuổi tác của đối phương đâu.
Phương Minh vô cùng hâm mộ, bản thân Nghiêm Lẫm đã là một người tài giỏi nổi tiếng, vị hôn thê của hắn lại là đại tài nữ tuyệt đỉnh.
“Nghiêm Lẫm, tôi bỗng nhiên cảm thấy cậu không xứng với Ninh Yên.”
Nghiêm Lẫm tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo câm miệng.
Tiếp theo không khí liền hài hòa vô cùng, mọi người sôi nổi cùng Ninh Yên bắt chuyện, hỏi thăm cô về những việc mà cô đã làm.
Ninh Yên cũng rất hào phóng, đối đáp thỏa đáng, lời nói thực tế, khiến mọi người không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.
Một bữa cơm kết thúc, khách khứa đều vui vẻ.
Tràng trưởng Lục cùng vợ mình tự đưa tiễn từng đoàn người, dọc theo đường đi, tràng trưởng Lục nhịn không được hỏi, “Ninh Yên, cô xem giúp tôi một chút, nông trường này nên quản lý như thế nào?”
Hắn được điều qua từ bên lực lượng vũ trang, không có kinh nghiệm gì về làm nông cả.
Trước đó nông trường này là do tràng trưởng Lâm quản lý, nhưng toàn đều làm theo ý của ông ta.
Ninh Yên sửng sốt một chút, “Tôi cũng không quá hiểu nông trường này.”
Tràng trưởng Lục cảm thấy cô là người có bản lĩnh lớn, ý kiến đưa ra chắc chắn cũng sẽ tốt, “Không sao, chúng ta coi như nói chuyện riêng thôi.”
Thấy tràng trưởng Lục có thành ý như vậy, Ninh Yên cũng không tiện từ chối, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Tôi xin đưa ra một vài nhận xét vậy, nông trường không chỉ là gieo trồng, còn có thể kinh doanh, nói về ưu khuyết điểm trước, cái này cần nghiên cứu thử, sau đó phải lập một kế hoạch tỉ mỉ kĩ lưỡng, rồi hỏi và tiếp thu ý kiến của dân…”
Ninh Yên nói một hồi, lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển, “Nên gieo trồng khoa học một chút, ví dụ như lúa mì, lợi dụng nguồn sáng lấy được để nhân đôi năng suất thu hoạch. Đặt bông lên ngô để giảm bớt côn trùng có hại…”
Tràng trưởng Lục lập tức bắt được trọng điểm, “Chờ một chút, cụ thể nói về lúa mì và ngô như thế nào đi.”
Ninh Yên nói đơn giản một chút từ bước gieo trồng thế nào, khi nào trồng xen canh, gieo giống, quản lý khoa học đều nói rõ ràng.
Tràng trưởng Lục sờ và túi áo, không xong, không mang giấy bút.
Ninh Yên nhìn ông, lấy ra quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên mình, vèo vèo viết xuống phương pháp rồi đưa qua.
Tràng trưởng Lục không nghĩ tới cô hiểu rõ trồng trọt như vậy, thật sự đa tài.