[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 241

Chương 241 -
Chương 241 -

Lục phu nhân có chút kinh ngạc, “Ăn một miếng mà em cũng phát hiện ra sao?”

Giac quan của Ninh Yên nhạy bén hơn người thường, “Vị không giống bình thường, chị dâu là người Giang Nam sao?”

Vẻ mặt Lục phu nhân nổi lên một tia hoài niệm, “Đúng vậy, khi còn nhỏ chị ở cùng bà ngoại, bà ngoại của chị làm bánh đậu đỏ là nhất, ăn rất ngon.”

Ninh Yên cầm miếng bánh chậm rãi ăn, “Bởi vì dụng tâm làm, có tình yêu trong đó, hương vị hẳn sẽ khác biệt.”

Lục phu nhân không khỏi thay đổi ánh mắt nhìn Ninh Yên, tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ rất sâu sắc, “Thành tích ở trường của em hẳn rất tốt đi, còn đang đi học cấp 3 sao?”

Cô cố ý chuyển đề tài, không muốn bầu không khí trở nên sượng sùng.

Bình thường cô cũng rất phiền chán A Hoa, hay xen vào việc người khác, chỉ biết bản thân.

Ninh Yên cũng không thèm để ý người khác nhìn mình như thế nào đâu.

“Em đã đi làm, so với đọc sách, em càng thích dẫn dắt người khác làm thế nào trở nên giàu có hơn.”

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều nhìn lại đây.

A Hoa cười ha hả, “Có mấy người thích nổi bật, tỏ vẻ không giống người thường, thu hút sự chú ý của đàn ông.”

Thế giới của cô ta chỉ xoay quanh một người đàn ông, suy nghĩ cũng đều là vì đàn ông, luôn cảm thấy toàn thế giới phụ nữ ai cũng giống chị ta vậy.

Ninh Yên mắt điếc tai ngơ, uống một ngụm trà, ưu nhã mà lại thong dong.

Lục tràng trưởng cười ha ha, “Tiểu Nghiêm, vị hôn thê của cậu thật thú vị, phong cách hoàn toàn trái ngược so với cậu.”

Để cho Nghiêm Lẫm chút mặt mũi, mọi người không nói Ninh Yên khoác lác, nói mạnh miệng, nhưng đối với cô chung quy cũng không thiện cảm mấy.

Nghiêm Lẫm làm sao không nhìn ra suy nghĩ của mấy người này chứ, trong lòng tức giận không thôi, nhưng trên mặt vẫn phải bình tĩnh, “Cô ấy đây là đã khiêm tốn rồi.”

Phương Minh biết Ninh Yên thông minh, nhưng không biết Nghiêm Lẫm che chở cô tới vậy.

“Không nghĩ tới cậu chính là cái kiểu người này nha Nghiêm Lẫm.”

Nghiêm Lẫm cười thản nhiên, “Cô ấy trong một tháng liền giúp đỡ hơn trăm người thoát khỏi cái nghèo, trong nửa năm lại giúp toàn bộ người trong thôn đều có cơm ăn no.”

Không nói gì mới là sức sát thương lớn nhất.

Mọi người sợ ngây người, không dám tin nhìn Ninh Yên.

Phương Minh cũng giật mình, hắn chỉ biết Ninh Yên hay đi mua sắm, không nghĩ tới cô gái này lợi hại như vậy.

“Cô ấy làm thế nào vậy?”

Nghiêm Lẫm không phải kiểu người hay khoe khoang, nhưng hiện tại trong lòng hắn rất không thoải mái.

“Bước đầu tiên, mang theo các thôn dân mở một xưởng đậu hủ, từ đầu đến cuối, đều là cô ấy một tay sắp xếp, hướng dẫn mọi người. Bước thứ hai, mang thành phẩm đã có thể bán được ra kinh doanh phạm vi toàn tỉnh, rồi dễ như trở bàn tay mở rộng thêm vài xưởng ở các tỉnh lân cận, tất cả đều là cô ấy tự mình mở rộng.”

Nghiêm Lẫm nhìn khuôn mặt khiếp sợ của mọi người, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.

“Đương nhiên, những chuyện này đối cô ấy so với uống nước còn đơn giản hơn, tôi thật sự rất bội phục, mọi người đều chỉ biết lấy vật đổi vật, mà cô ấy còn có thể làm ra hoa, dùng đậu làm thành thực phẩm cùng hợp tác với đơn vị vật tư, trong nửa năm ngắn ngủn, liền có thể giúp hàng trăm người sinh hoạt tốt hơn.”

A, thật sự giỏi như vậy?

Mọi người đều nhìn chằm chằm Ninh Yên, nhìn cô tuổi còn trẻ nhưng cũng quá tài giỏi đi.

Nghiêm Lẫm còn ngại không đủ, “Đúng rồi, Ninh Yên, tôi nhớ rõ Tết vừa rồi xưởng của cô đã tặng cho công nhân rất nhiều phần thưởng, có đúng không?”

Nghe Nghiêm Lẫm nghiêm túc khoe khoang như vậy, Ninh Yên cười trộm đến đau cả bụng, vui thật đấy.

“Phần thưởng là dựa theo hiệu suất của mỗi người, ai có bản lĩnh thì người đó nhận, năm ngoái tôi dựa vào thực lực mình trở thành người có doanh số cao nhất.”

Nghiêm Lẫm tầm mắt dừng ở trên tay cô, hỏi, “Đồng hồ này là phần thưởng sao?”

Ninh Yên sửng sốt, “À không phải, đây là lãnh đạo xã khen thưởng tôi đã phát minh ra máy gặt, giúp bổ sung vào kho lương thực của nhà nước.”

Mọi người:…

Bọn họ là ai, đây là đâu, bọn họ đang làm gì?

Mỗi một chữ đều hiểu, nhưng ghép chúng lại với nhau thì nghe không hiểu nữa.

Bình Luận (0)
Comment