Ninh Yên tò mò nhìn đông nhìn tây, a, bàn ghế này là làm bằng gỗ gụ đi? Vật trang trí này chắc là gỗ tử đàn?
Tràng trưởng Lâm chuẩn bị bao thứ tốt cuối cùng cũng để người khác hưởng lợi, chậc, tội gì đâu.
Đoàn người được vợ chồng tràng trưởng Lục đón vào, tràng trưởng Lục là người đàn ông chính trực ngay thẳng, nói chuyện rất to, dõng dạc, vợ thì lại nhẹ nhàng, điềm đạm, cử chỉ đoan trang.
Còn có mấy cái vị khách khác, đều là tràng trưởng Lục đích thân tiếp đón, đi cùng ông lại đây..
Cuối cùng người đến khá đông, rất náo nhiệt.
Phương Minh đưa quà mừng, một miếng thịt, mấy con cá, còn có mấy bình rượu ngon.
Mấy ông chồng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, có nhiều tiếng nói chung, nói nói cười cười rôm rả.
Các bà vợ liền nấu nước rửa rau nấu cơm, Ninh Yên coi như yên tĩnh nhất, yên lặng uống trà ăn hạt dưa, không chen vào nói, một người tự ngồi một mình.
Ninh Yên tuy rằng an tĩnh, nhưng diện mạo cùng khí chất lại không tầm thường, làm người khác không nhịn được phải ngó xem một chút.
Một trong số những bà vợ đang ngồi trong viện làm đồ ăn, không biết nghĩ như thế nào, bỗng nhiên nói, “Tiểu Ninh, cô lớn lên thật đẹp, trách không được đồng chí Nghiêm Lẫm lại thích cô như vậy.”
Lời này có hơi chút ác ý, Ninh Yên cũng không tức giận, dù sao cũng khen cô đẹp mà, “Vâng, tôi đúng thật là đại mỹ nhân, nhiều người với không tới.”
Có lẽ bà vợ này cảm thấy tính tình cô mềm yếu, lập tức bày dáng vẻ nói đạo lý, “Con gái dù có đẹp cũng không ích chi à, phải có nội hàm, thì nam nhân mới chú ý tới. Còn ngồi đấy làm gì, mau tới đây phụ mọi người một tay đi.”
Luôn có những người như thế này, chỉ chỉ trỏ trỏ với người khác , nói hay lắm, nói đều vì tốt cho người ta.
Ninh Yên cũng không quen bà ta, giương giọng nói, “Nghiêm Lẫm, chị ta chê chúng ta ngồi không chờ ăn mà không làm, không vui lắm.”
Nghiêm Lẫm môi mím chặt, “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Chồng bà chị kia thấy không khí có vẻ căng thẳng, xấu hổ ra giảng hòa, “Chị dâu A Hoa của mấy đứa hay thích nói đùa, đừng coi là thật.”
A Hoa đỏ bừng mặt, chuyện của phụ nữ mà lại gọi cả nam nhân vào làm gì? Thật không có quy củ. “Đúng đúng, là tôi đang nói giỡn thôi, Tiểu Ninh, bình thường ở nhà cô hay làm gì?”
Ninh Yên chậm rãi cắn hạt dưa, “Không làm gì cả.”
Đúng thật cô không làm việc nhà bao giờ, việc nhà đều là Dương Liễu cùng mấy đứa nhỏ trong nhà chia nhau làm, cô chỉ cần chuyên tâm làm việc kiếm tiền là được.
A Hoa nhìn bộ dáng tiểu thư của cô, trong lòng có chút không thoải mái. “Cô cũng thật là, về sau kết hôn thì phải làm sao? Đàn ông không thích đàn bà lười biếng.”
Ninh Yên chưa bao giờ nghĩ cuộc sống mình sẽ là một bà nội trợ, đàn ông có nói gì cũng không quan trọng, không ảnh hưởng đến cô “Tôi không chê anh ấy, anh ấy cũng đừng chê tôi là được.”
A Hoa lắc lắc đầu, “Em gái này, nghe tôi khuyên một câu, là con gái vẫn nên làm một hiền thê lương mẫu, giống như tôi đây, nấu cơm đặc biệt ngon, quần áo biết giặt giũ, trong nhà quét tước sạch sẽ, bọn nhỏ trong nhà cũng ngoan ngoãn nghe lời, đây mới là cái mà đàn ông cần ở người phụ nữ.”
Ninh Yên xì một tiếng cười, tam quan chênh lệch quá lớn, “Vậy à, mấy cái này tôi đều không biết.”
“Cô như thế này làm sao xứng với đồng chí Nghiêm Lẫm được.” A Hoa cứ nói liên mồm, “Mặt mũi lớn lên đẹp cũng vô dụng, thời gian dài qua đi đàn ông cũng sẽ thấy chán thôi.”
Nghiêm Lẫm mày nhăn lại, “Tôi cưới vợ cũng không phải bắt cô ấy giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, cưới cô ấy về là để cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
A Hoa cười haha, “Trước khi kết hôn ai cũng nói vậy, đúng là tấm chiếu chưa trải, sau khi kết hôn tất cả đàn ông cũng đều nói một đằng làm một nẻo thôi.”
“Tôi sẽ không như vậy.” Nghiêm Lẫm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Không khí có chút cứng đờ, đúng lúc Lục phu nhân chạy ra bưng một mâm bánh đậu đỏ tới, đưa cho Ninh Yên một cái, “Tiểu Ninh, chị vừa mới tự làm thử, em ăn thử xem sao.”
Ninh Yên nhận lấy, cắn một miếng, “Rất thơm rất ngọt, lại không ngấy, chị dùng đường phèn làm đúng không?.”