Việc người dân trong thôn đến xã hoặc huyện thành mua đồ là chuyện bình thường, mua giúp người khác cũng là chuyện bình thường.
Trịnh Dược Văn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng cũng không có sơ hở gì.
"Viết bài thơ Lý Bạch trầm mặc, đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất có sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương."
Hắn còn cố ý cường điệu một chút: "Viết bằng tay trái."
Sắc mặt Ngô Mang thay đổi, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng cúi đầu, thay đổi trong nháy mắt này đã lọt vào trong mắt những người để tâm.
Trần Bình Bình nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Được rồi, chúng ta viết, nhưng không biết còn phải tra bao lâu, mọi người đều hoảng sợ."
Diệp Hưng Học và Trần Bình Bình đều đang viết, nhưng Ngô Mang lại đưa tay trái ra: "Tay trái của tôi vô tình bị gãy, không viết chữ được.”
Tay của hắn bị băng bó kín mít, có một vệt máu nhàn nhạt rỉ ra.
“Sao lại bị thương?”
Ngô Mang mím môi: “Lúc trồng rau, tôi bị dao phay cắt trúng.”
Trịnh Dược Văn đi tới: “Để tôi xem.”
Ngô Mang theo bản năng lui về phía sau: “Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ, cảm ơn ngài đã quan tâm."
Trịnh Dược Văn có tai như điếc không để ý đến sự vùng vẫy của Ngô Mang, cởi băng gạc ra, sau khi xem xét vài lần: "Thật vất vả cho anh rồi, cố ý dùng dao cứa vào tay mình, miệng vết thương này a, chưa đủ sâu."
Vẻ mặt của Ngô Mang dại ra: "Là do tôi vô tình..."
Người khác đều không nhìn ra được, nhưng Trịnh Dược Văn cũng hiểu điều này: "Vết cắt của bất cẩn và vết thương tự cắt cũng không giống nhau, góc độ cũng khác nhau, cho dù có tàn nhẫn đến mức nào thì vết thương tự mình làm ra nó cũng khác với vết thương do bất cẩn, đây là phản ứng bản năng của cơ thể."
"Chính là anh." Cuối cùng cũng bắt được người rồi.
Sắc mặt Ngô Mang tái nhợt như tờ giấy: “Không phải tôi, thật sự không phải đâu, đồng chí, đồng chí nhầm rồi.”
Trịnh Dược Văn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với hắn, hỏi thẳng: “Tôi chỉ muốn biết, anh báo cáo Ninh Yên có chứng cứ gì không? Nếu có thì nhanh chóng đưa ra, tôi sẽ làm rõ cho anh, bảo vệ anh an toàn rồi điều người khỏi đại đội Cần Phong. Nếu không có, thì đó chính là vu cáo."
Ánh mắt Ngô Mang chớp chớp, giãy dụa hồi lâu: "Tôi... Chúng tôi biết cô ấy có mối quan hệ không bình thường với quản lý của cung tiêu xã, bọn họ có gian tình. Thế nên, doanh thu bán hàng của Ninh Yên cao như vậy, kiểu mua bán tình tiền này phải bị xử lý nghiêm khắc…”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Ninh Xuân Hoa thậm chí còn nhảy ra ngoài, tức giận nói: "Tào lao, đây là vu khống. Tiểu Yên nhà tôi là người đàng hoàng, một lòng một dạ tập trung vào công việc, tên đồ khốn nạn này, cậu không xứng làm đàn ông."
Luôn có người cảm thấy nếu như phụ nữ có chút thành tích gì đó đều là nhờ vào đàn ông, nhờ vào giao dịch mờ ám.
Trước khi Trình Dược Văn nhìn thấy kế hoạch của Ninh Yên, cũng có nghi ngờ chuyện này.
Nhưng sau khi xem xong thì không còn nghĩ như vậy nữa, cô ấy có bản lĩnh như thế, thì người ta còn phải đi nhờ cô ấy.
"Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có chứng cớ gì không?"
Ngô Mang điên cuồng giẫm lên Ninh Yên: "Cô ta thường xuyên đòi này đòi nọ với quản lý Thiệu, không tin thì hỏi quản lý Thiệu đi, nhà của họ mỗi ngày đều uống sữa mạch nha, đó chính là ưu ái quản lý Thiệu cho cô ta."
Ninh Xuân Hoa tức đến điên rồi, thứ gì thế này: "Vớ vẩn, Ngô Mang. Anh đang cố tình vu không."
Ngô Mang đầy oán giận, đôi mắt đỏ ngầu: "Đây là sự thật, nhìn lương của cô ta là rõ, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mỗi ngày đều uống đồ ngon? Không chỉ riêng mình cô ta, mà cả nhà cô ta đều uống."
Trịnh Dược Văn khẽ cau mày: "Ninh Yên, cô muốn nói gì không?"
Vẻ mặt Ninh Yên bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng mắng mỏ, thời buổi này không có sự riêng tư, ngay cả ăn chút đồ ngon cũng không thể giấu được mắt của người khác, còn bị người ta ghen tỵ đỏ mắt.
“Tội vu khống thì ngồi mấy năm tù?”
“Còn tùy.”
Ninh Yên khẽ mỉm cười: “Được rồi, anh đi mời quản lý Thiệu đến, chúng ta sẽ đối chất với nhau, đồng thời bảo anh ta mang theo bằng chứng mua hàng của tôi."