"Bác cả, bác nói với mẹ cháu, nói mẹ đến phòng cháu lấy cái hộp nhỏ ở ngăn thứ hai trong bàn làm việc."
Ninh Xuân Hoa thấy cô không hề hoảng hốt, sắp xếp rõ ràng, cả người đều bình tĩnh lại, cô đã có sẵn kế hoạch để ứng phó: "Được."
Ninh Yên cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Ngô Mang, đúng là anh, nhà người ta ăn cái gì anh đều biết rõ, trước đây, anh đủ điều kiện để làm gián điệp."
Mặt Ngô Mang tái xanh: "Cô mới là gián điệp, cả nhà cô đều là gián điệp."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người hét lên một tiếng: " Đồng chí Tiểu Ninh, có người tìm."
"Sao lại có người đưa tới đây..." Trình Dược Văn có chút bất mãn, đang định nói gì đó, lại thấy người tới thì liền ngậm miệng lại.
Là ba người đàn ông mặc quân phục, Nghiêm Lẫm, Thẩm Kiến Thiết, còn có Phùng Hạo.
Ninh Yên đứng lên chào hỏi: “Sao các người lại tới đây?"
Nghiêm Lẫm nhìn thấy trận này thì cau mày lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ninh Yên trợn mắt: “Đầu tiên tố cáo tôi ăn trộm gạch, bây giờ lại tố cáo tôi và quản lý của cung tiêu xã yêu đương vụng trộm, nhờ như vậy để đổi chác ưu ái."
"Yêu đương vụng trộm?!" Ba người đều sửng sốt: "Đầu óc tên này có bệnh không vậy?"
Ninh Yên tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Còn nói tôi nửa đêm đi trộm gạch mà."
Thẩm Kiến Thiết không khỏi cười ha ha: "Đồng chí Tiểu Ninh, nếu cô muốn gạch thì nói với tôi một tiếng, không cần phải ăn trộm, còn muốn tìm đối tượng, cả đoàn chúng tôi đều sẵn sàng cho cô lựa chọn, chân ai cũng vừa dài vừa đẹp."
Bọn họ đều đã nhìn thấy năng lực của Ninh Yên, cũng thấy rõ tính cách kiêu ngạo của cô, thậm chí bọn họ muốn cô cũng không cần.
Hắn đẩy Nghiêm Lẫm ra ngoài: "Cô thấy phó đoàn Nghiêm của chúng tôi thế nào? Trai trẻ cường tráng, năm nay 25 tuổi, đã là cấp phó trong đoàn, diện mạo là hạng nhất..."
Ninh Yên nhấn mạnh sai rồi: "Phó đoàn trưởng? Không phải doanh trưởng sao?"
Thậm chí Thẩm Kiến Thiết còn vui vẻ hơn đương sự: "Thăng chức a."
Ninh Yên nghĩ tới vết thương trên người hắn, chắc chắn là do lập chiến công, cô thực sự mừng cho hắn: “Chúc mừng anh, đồng chí Nghiên Lẫm.”
Không ngờ Nghiêm Lẫm lại nói: “Mời tôi ăn cơm.”
Khóe miệng Ninh Yên co giật: “Nên là anh mời mới phải chứ?”
“Lần trước tôi đã mời cô.”
Ninh Yên nghĩ tới trứng kho và thịt heo om: "Vậy anh muốn ăn gì? Tôi bảo mẹ tôi chuẩn bị."
"Thịt chưng trứng."
Ninh Yên:...
"Đây là món tôi thích ăn, nên chọn món anh thích ăn."
“Tôi cũng thích ăn.” Nghiêm Lẫm không kén ăn, cái gì cũng ăn hết.
Hai người cách nhau mấy mét, nói chuyện thân thiết khiến người ta cho rằng mối quan hệ của họ không bình thường, nhưng họ lại đặc biệt thành thật.
Ninh Yên khẽ khẽ gật đầu: “Được, vậy tôi đãi ba vị một bữa cơm xoàng.”
Nàng kêu người gọi Ninh Nhị tới, nói mấy câu, Ninh Nhị liền nhận nhiệm vụ vội vàng rời đi.
Thẩm Kiến Thiết nhìn cô rồi lại nhìn những người trong phòng: "Chúng ta còn phải đợi người tới đúng không? Bàn chuyện công việc trước đã."
"Huh? Cái gì?"
"Ở trên cho chỉ thị xuống dưới, đồng ý." Thẩm Kiến Thiết vươn tay phải, biểu cảm rất chân thành: "Mời đồng chí Ninh Yên chịu trách nhiệm tất cả chuyện này, chúng tôi tin tưởng cô."
"Nhanh như vậy sao?" Ninh Yên nắm tay hắn, nhanh chóng duỗi lại: "Vậy thì chúng ta phải bàn bạc chi tiết."
Nhóm lãnh đạo không nhịn được nữa: "Xin lỗi tôi có thể hỏi một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tâng trạng Thẩm Kiến Thết rất tốt: "Tôi mời đồng chí Ninh Yên hỗ trợ, liên quan đến việc bố trí hơn 100 quân nhân, phía trên đã đồng ý kế hoạch của cô ấy đề ra, nhưng nội dung cụ thể không tiện lộ ra."
"Đồng chí Ninh Yên, cô đúng là đại ân nhân của chúng tôi."
Mọi người đều sửng sốt, chuyện lớn như vậy? Ninh Yên không ngạc nhiên trước vinh nhục: “Tôi cống hiến cho đất nước, đạo nghĩa không thể từ chối, làm chuyện thiết thực cho gia đình quân nhân, bụng làm dạ chịu.”
Cảnh giới này không phải cao bình thường, người như vậy không thể nào đằm mình trụy lạc.
Ninh Xuân Hoa mừng rỡ vô cùng, nhìn xem cháu gái của ông rất là có bản lĩnh.
"Tiểu Yên, cháu thật thông minh, buồn cười là người khác đều cho rằng thành tựu của cháu đều nhờ vào đàn ông mà có được."