"Người thiện thấy thiện, người dâm thấy dâm." Ninh Yên bị tạt nước bẩn, nhưng lại không phát điên, từ đầu đến cuối bình tĩnh thoải mái: "Ngô Mang này, anh chính là cái người dâm đó, nhìn ai cũng thấy dâm."
Bởi vì cô có lòng tin.
Ngược lại, Ngô Mang lại hoảng sợ.
Ba người này đột nhiên xuất hiện hỗ trợ Ninh Yên, liệu kế hoạch của hắn có thể thành công?
Hắn không khỏi nhìn về phía một góc.
Ninh Yên nhìn thấy trong mắt: "Ngô Mang, sao anh cứ nhìn Trần Bình Bình? Trên mặt anh ta có cái gì sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngô Mang thay đổi, điên cuồng lắc đầu: "Tôi không có nhìn anh ta."
Trần Bình Bình vẫn còn bình tĩnh, nhưng lại không khỏi nhấc ngón tay.
"Con ngươi của tôi rất tốt." Ninh Yên hất cằm: "Bây giờ tốt nhất nên nói sự thật, có người đến tôi sẽ không nương tay."
Nhưng, hai người đều đẩy không còn một miếng.
Khi quản lý Thiệu đến, nghe thấy lời buộc tội miệng hắn nhếch lên giận dữ, tức giận mà mắng Ngô Mang một cách dữ dội.
Hắn đi thẳng, ngồi thẳng, cây ngay không sợ chết đứng.
Hắn mang theo tất cả hóa đơn mua hàng của Ninh Yên tới, Ninh Yên cũng mở hộp nhỏ lấy ra một chồng hóa đơn: "Kiểm tra đối chiếu đi."
Ngô Mang không ngờ Ninh Yên lại có bản lĩnh như vậy, lại bảo quản hóa đơn tốt như vậy: "Các người đã chuẩn bị trước rồi."
Quản lý Thiệu giận dữ muốn đánh hắn: "Cậu biết cái quái gì, mỗi ngày chúng tôi đều phải kiểm tra doanh thu, cái này có con dấu, không thể làm giả, toàn bộ quá trình đều rất nghiêm ngặt."
Tới cùng với hắn còn có người của cung tiêu xã, quản lý Thiết.
"Đúng, chính là như vậy, quy trình của chúng tôi không có vấn đề gì, các người ăn không nói có, bôi nhọ danh dự của cung tiêu xã chúng tôi, chuyện này chúng tôi sẽ không để yên, sẽ truy cứu đến cùng."
Chà, lại chọc thêm một người, Ngô Mang sắp khóc.
Biên lai hai bên đều khớp nhau, mỗi một số tiền đều rõ ràng.
Đúng vậy, Ninh Yên mua rất nhiều đồ ăn, người ta đưa tiền cũng đưa phiếu.
Có nội quy nào cấm cô mua đồ sao?
Ngay cả khi đó là sản phẩm bị lỗi mua qua cửa sau, biên lai vẫn ghi rõ là sản phẩm bị lỗi.
Ninh Yên cũng không chỉ mua cho mình, mà cũng mua cho những người thân cận của cô, đều được hưởng lợi.
Ngô Mang nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Cô ta mua rất nhiều kem bảo vệ da, như vậy có bình thường không?"
Ninh Yên quái lạ nhìn hắn: "Bình thường, tôi một chai, mẹ tôi em tôi một chai, bác gái với chị họ tôi cũng có, tất cả là năm chai, phụ nữ yêu cái đẹp thì có gì sai?"
Nữ chủ nhiệm giơ tay: “Tôi đã nhờ đồng chí Ninh Yên mua một chai với một ít nhu yếu phẩm hàng ngày, bình thường tôi không tiện ra ngoài."
Cán bộ thôn ở bên cạnh cũng nói: “Tôi cũng nhờ cô ấy, bà nhà tôi vui lắm, tối hôm đó còn làm cho tôi một nồi thịt kho tàu, ăn rất ngon.”
Mọi người đều nhờ cô mua đồ đạc nên đồ cô mua không nhiều mới là lạ.
Ngô Mang vô cùng tức giận: “Ngày nào cô cũng uống sữa mạch nha, lấy đâu ra nhiều tiền?"
Ninh Yên đặc biệt không kiên nhẫn: “Tháng nào tôi cũng xài hết tiền lương, bình thường một ngày ăn ba bữa cơm mẹ, tôi ăn của mẹ tôi uống của mẹ tôi, mẹ tôi cũng không có ý kiến gì, thì liên quan gì tới anh?"
Nữ chủ nhiệm rất hòa thuận với Dương Liễu: “Đồng chí Trịnh, đồng chí Dương Liễu là mẹ của Ninh Yên, sức khỏe bà rất kém, chuyển về đây là để dưỡng bệnh, bác sĩ bảo bà nên ăn uống bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn, thân thể mấy đứa nhỏ Ninh gia cũng không được tốt, Ninh Yên chăm sóc cho sức khỏe của bọn họ mà rầu thúi ruột."
"Ôi, dạo này ai ăn thêm một miếng thịt kho tàu cũng bị báo cáo, Ninh gia uống chút sữa mạch nha cũng khiến người ta ghen tị."
“Cuối cùng, là do Ninh Yên quá ưu tú, thành chim đầu đàn. ”
Kế toán hừ lạnh một tiếng: "Cái gì nha, nói tới nói lui những thanh niên trí thức này không phải là không được vào nhà máy sao? Người ta đang trả đũa. Cũng không ngờ, nhân phẩm như vậy thì ai dám cho vào nhà xưởng? Lỡ ngày nào đó anh ta không vui, phóng hỏa đốt nhà xưởng cũng không chừng?"
Mặt Ngô Mang đỏ bừng, cả người sắp nổ tung: "Doanh thu của cô ta cực kỳ cao!"