Hứa Trân hai mắt đỏ hoe, "Cho đến bây giờ tôi mới biết làm việc chân chính là như thế nào, đồng chí Tiểu Ninh, cô là người tốt."
Cô là một trong những người được hưởng lợi, tất cả những điều này đều là nhờ có Ninh Yên.
Ánh mắt của Ninh Anh Liên sáng lạ thường: "Tiểu Yên, em thật giỏi."
"Chúng ta hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ."
Ninh Yên sau đó rời khỏi phân xưởng đậu phụ, rồi đi đến xưởng nước tương bên cạnh, mọi việc đều ổn thỏa, các nhân viên đều rất hăng hái.
Cô nhìn vài lần, cũng không nán lại lâu, rồi bước vào phòng kiểm soát chất lượng.
Dương Liễu vừa mới đang viết cái gì đó trên bàn làm việc thì nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn: "Tiểu Yên, lại đây giúp mẹ đọc bản báo cáo này."
Bà phải viết báo cáo tổng hợp hàng tuần, đây cũng chính là lúc bà cảm thấy lo lắng nhất.
Ninh Yên cầm lấy bản báo cáo liếc nhìn một cái, "Ở đây thêm mấy chữ... Chỗ này quá rườm rà, quá nhiều tình cảm riêng, xóa nó đi."
Dương Liễu vội vàng sửa theo ý cô, sau khi thay đổi một phần bản báo cáo, cả người bà trở nên rất hăng hái.
Trước kia khi dạy học, bà không dám quản quá nhiều đến bọn trẻ đó, sợ chọc phải phiền toái, mặc kệ bọn chúng, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ không cần phải giao tiếp với mọi người, bà chỉ cần đóng cửa, lấy mốc ra, bảo quản cẩn thận rồi đem đến xưởng sản xuất kiểm tra một phen là được.
“Mẹ có chút lo lắng khi để mốc ở trong đây.”
Mấu chốt quyết định nước tương có ngon hay không nằm nguyên liệu mốc này.
Mốc do tự mình làm, thứ này làm nước tương sạch trong, hương vị tươi ngon.
Không giống như các loại nước tương hiện nay trên thị trường có nhiều cặn, màu sắc thì quá đậm, chỉ có vị mặn chứ không tươi.
Vì vậy, ngay khi vừa ra mắt nó đã được bán rất chạy.
Ninh Yên nhìn phòng làm việc rộng hơn mười mét vuông, có bàn, ghế và tủ có khóa.
Nhưng cho dù có hai ổ khóa, Dương Liễu cũng không yên tâm.
“Con sẽ hỏi xem có tủ sắt không, loại không có mật mã thì sẽ không mở được khóa.”
"Vậy con đi hỏi sớm chút."
"Vâng."
Giọng nói của Ninh Xuân Hoa từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu Yên, cháu có ở đó không?”
Ninh Yên vội vàng mở cửa đi ra ngoài, "Cháu ở đây, có chuyện gì vậy bác?"
“Có điện thoại tìm cháu.” Ninh Xuân Hoa là xưởng trưởng sản xuất nước tương, xưởng đang vận hành thuận lợi, tâm trạng của ông mỗi ngày đều phơi phới như mùa xuân tháng tư.
Điện thoại đặt trong phòng làm việc xưởng trưởng, vừa mới được lắp vào, công việc ngày càng bận rộn, sao có thể thiếu được điện thoại?
Xưởng nước tương một cái, một xưởng đậu phụ một cái, không can thiệp lẫn nhau.
Nhưng Ninh Yên chỉ đưa số điện thoại của xưởng sản xuất nước tương, do mẹ cô làm việc ở đây, nên có thể thuận tiện trả lời điện thoại giúp cô.
"Alo, ai vậy?"
"Là tôi, Nghiêm Lẫm."
Ninh Yên gần đây không gặp hắn nhiều, nhưng cô vẫn thường xuyên nhận điện thoại của hắn, ừm, chỉ nói chuyện công việc.
"Có chuyện gì không?"
"Bọn tôi đang tổ chức tiệc liên hoan ở đây, em tới chơi không>"
Tiệc liên hoan? Còn có cái này sao, hai mắt Ninh Yên sáng lên, cô đã lâu không tham gia hoạt động giải trí.
Bình thường cô tan làm xong liền về nhà nghe đài một chút, cuộc sống của cô đặc biệt nhàm chán.
"Được, tôi sẽ đi."
Cô không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng mình đi xem biểu diễn nên nhét ít đồ ăn nhẹ vào túi.
Khi đến nơi, Nghiêm Lẫm đã đợi ở cửa, hắn mặc một bộ quân phục nổi bật, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đặc biệt bắt mắt.
Ninh Yên không nhịn được nhìn thêm mấy lần, bộ đồng phục này thật sự hấp dẫn, quá đẹp .
“Tôi tới không quá muộn đi."
“Không muộn.” Nghiêm Lẫm cùng cô sóng vai bước vào trong.
Ninh Yên mặc áo sơ mi trắng, quần đen, trên người đeo một chiếc túi vải màu xanh lá cây, rất giản dị nhưng khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ lại không thể che giấu, dáng dấp cũng đẹp nên mặc gì đều đẹp.
Dọc theo đường đi rất không ít người gặp cô, đều không khỏi nhìn cô với ánh mắt tò mò, nhưng vẻ mặt Nghiêm Lẫm nghiêm túc, không ai dám lại gần bắt chuyện với cô, điều này giúp Ninh Yên đỡ phải giao lưu.
Khi hai người bước vào hội trường nhỏ, Ninh Yên mới nhận ra bầu không khí có chút khác thường.