Ninh Yên cũng nhận ra điều này: “Tình huống này là như thế nào? Hình như bọn họ phá lệ cảm thấy hứng thú với chuyện này?”
Thẩm Kiến Thiết cười ha ha một tiếng, “Vậy cô không biết chuyện này rồi, đồng chí Nghiêm Lẫm, có tiếng không gần nữ sắc, có người cố ý té ngã ở trước mặt cậu ta, cậu ta cũng không đỡ lấy, mọi người đều cảm thấy sinh thời này cậu ta không thể cưới vợ, còn lén đặt cược.”
Ninh Yên:...
Cũng không cần đến mức như vậy chứ.
Có thể là Thẩm Kiến Thiết chịu phải kích thích gì đó, blah blah nói rất nhiều về Nghiêm Lẫm.
“Lại trộm nói cho cô một bí mật, có con gái của một lãnh đạo coi trọng cậu ta, cố ý nhờ người giới thiệu. Kết quả thì sao, cậu ta sống chết không chịu tiếp xúc. Con gái nhà người ta có lá gan lớn tìm đến tận cửa, câu ta thì hay rồi, không thèm để ý tới, khiến người ta tức điên lên.”
Hắn bất tri bất giác nói luyên thuyên, “Ừm, mọi người còn lén hoài nghi, cậu ta bất lực.”
Ninh Yên nghe đến say sưa, hóa ra hắn lại được chào đón như vậy, “Cái gì bất lực?”
“Khụ khụ.” Nghiêm Lẫm ở bên cạnh ho khụ một tiếng, lúc này Thẩm Kiến Thiết mới ý thức được mình nói lỡ lời, ảo não vỗ vỗ cái trán.
Hắn không cố ý.
Đàn ông bọn họ bí mật nói chuyện linh tinh cũng là chuyện thường xảy ra, nhất thời quên mất Ninh Yên là phụ nữ.
Ninh Yên thấy thế, bỗng nhiên hiểu ra, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Bất lực! Hai chữ này không ngừng tuần hoàn ở trong đầu, cái quỷ gì vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có chút xấu hổ.
Nghiêm Lẫm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô gái, trong lòng nóng lên, cố nén xúc động sờ sờ cô, "Lát nữa dẫn cô đi ăn đồ ngon.”
Ninh Yên che khuôn mặt nhỏ, lộ ra đôi mắt đen nhánh, "Còn muốn ăn cơm?”
Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu, "Chính là tự mình bỏ ra chút tiền, nhưng là hình thức tự chọn đồ ăn, có thể ăn rất nhiều.”
Ánh mắt Ninh Yên sáng lên: "Truyền thống này tốt, đáng để đề xướng.”
Hai người đầu kề đầu, dựa vào cực gần, nhỏ giọng nói chuyện.
Thẩm Kiến Thiết nhìn thấy, không khỏi hoài nghi sâu sắc lúc trước bản thân mình mắt mù, tình huống của bọn họ rất rõ ràng.
Trên đài, Lý Hồng Vi hát bài “Nan Ni Wa”, "Hoa trong lẵng hoa thơm ngát, nghe chúng tôi hát chúng tôi hát chúng tôi hát, đi tới Nan Ni Wan..."
Giai điệu uyển chuyển du dương, tiếng ca nhẹ nhàng êm tai, nhưng bỗng nhiên bị kẹt lại.
Ninh Yên ngẩng đầu nhìn sang, Lý Hồng Vi giơ micro lên sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ không biết phải làm sao.
Tạm thời quên lời? Bình thường, cô thường xuyên nhìn thấy ngôi sao hát quên lời, dựa vào chọc cười bán manh lừa gạt qua chuyện.
Trên đài dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, may mắn vài giây sau Lý Hồng Vi khôi phục bình thường, tiếp tục hát.
Chờ cô quay lại hậu trường, đã bị Liễu Thanh Thanh hung hăng mắng một trận, "Bình thường luyện tập rất tốt, vừa lên đài liền rớt dây xích, thế mà lại quên lời, đây là sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?"
Một bài hát đơn giản như vậy cũng sẽ quên từ, có vẻ trình độ nghiệp vụ của công đoàn văn nghệ các cô không vượt qua kiểm tra, nhiều người như vậy nhìn sẽ nghĩ như thế nào?
Lý Hồng Vi nước mắt lưng tròng, bài này đều đã hát quen rồi, là ca khúc sở trường của cô.
Sao có thể sai được? Lúc đó tinh thần cô không tập trung...
"Tôi thấy phó đoàn trưởng Nghiêm cùng với cô gái kia ở dưới khán đài có chút thân mật quá, đồi phong bại tục..."
Liễu Thanh Thanh tức chết đi được, "Người ta là đối tượng của nhau, thân mật như thế nào là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến cô?"
Cô chỉ giới thiệu thử, đến rắm còn chưa thả đâu.
Lời nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Lý Hồng Vi lại không thoải mái, "Mang theo đối tượng đến nơi như vậy, thích hợp sao?"
Liễu Thanh Thanh càng thêm tức giận, cô mặc kệ cấp dưới có mục đích như thế nào, nhưng một khi lên đài, phải biểu hiện thật tốt.
Xảy ra sai phạm, mọi người đều không vui.
“Cô chờ viết bản kiểm điểm đi, còn nữa, từ hôm nay trở đi không cần lên sân khấu nữa.”
Vẻ mặt Lý Hồng Vi đại biến, sao có thể? Vị trí này cô không dễ gì mới có thể tranh thủ được. “Phó đoàn trưởng.”