Hắn thân là người thân cận nhất với Nghiêm Lẫm, thế mà lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, quá mất mặt.
Nghiêm Lẫm là cấp dưới của chồng Liễu Thanh Thanh, cho nên đối với việc chung thân đại sự của hắn, cô ấy phá lệ nhiệt tình.
Cô ấy có ý định giới thiệu cô gái trong công đoàn văn nghệ cho hắn, cũng là muốn kéo gần quan hệ.
Cô gái nửa đường xuất hiện này khiến cho kế hoạch của cô ấy thất bại, “Tiểu Thẩm cũng không biết?”
Mặc kệ trong lòng Thẩm Kiến Thiết nghĩ như thế nào, trên mặt khẳng định vẫn cần phải giữ gìn mặt mũi cho Nhiêm Lẫm, “Bọn họ vẫn thường xuyên lui tới, còn việc tiến triển đến bước nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh chợt lóe, “Tiểu Nghiêm như thế nào còn giữ bí mật? Tất cả chúng tôi còn đang lo lắng cậu không thể cưới vợ, chuẩn bị giới thiệu cho cậu một cô gái tốt, cậu thế nhưng vừa tới đã khiến cho kế hoạch của mọi người trở nên thất bại.”
Lời nói của cô ấy có ẩn ý, sự háo hức của Lý Hồng Vi vừa rồi mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng đều hiểu rõ.
Vẻ mặt Nghiêm Lẫm vẫn không thay đổi, “Không phải, đồng chí Lý đã biết từ sớm.”
Mọi người:...Tâm tình có chút vi diệu.
Lý Hồng Vi:…Người đàn ông này vẫn khiến người ta chán ghét như vậy.
Không có cách nào để nói tiếp về chủ đề này, Liễu Thanh Thanh khẽ nhíu mày, “Thời gian cũng đã tới, chúng tôi tới hậu trường chuẩn bị, có cơ hội lại nói chuyện tiếp.”
Đợi các cô ấy vừa rời đi, Thẩm Kiến Thiết liền trừng mắt: “Đồng chí Nghiêm Lẫm, cậu thế mà lại nói dối chuyện chung thân đại sự.”
Như vậy thật quá đáng!
Vẻ mặt Nghiêm Lẫm vẫn nhàn nhạt, “Việc tư.”
Ý tứ là, việc tư không cần chiêu cáo thiên hạ.
Thái độ này của hắn khiến cho Thẩm Kiến Thiết cảm thấy đặc biệt bất lực, cũng không có cách nào giảng đạo lý với hắn. “Đồng chí Tiểu Ninh, tại sao cô cũng gạt tôi?”
Ninh Yên lột một viên kẹo đường rồi bỏ vào trong miệng, giống như việc này không liên quan gì đến cô, “Nào có cô gái nào tự đi nói chuyện này cho mọi người khắp nơi biết? Tôi không cần mặt mũi sao?”
Cô không suy nghĩ nhiều, rõ ràng là lấy cô ra làm lá chắn, nhưng không sao cả.
Mối quan hệ của bọn họ là lợi dụng lẫn nhau, ừm, cứ như vậy thôi.
Thẩm Kiến Thiết rất suy sụp, đương sự đều bình tĩnh như vậy, hắn thì lại rảnh rỗi phát điên.
Như thế này nghĩa là gì? Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tin tức này được lan truyền rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền có người vây lại đây, “Phó đoàn trưởng Nghiêm, anh thực sự có đối tượng rồi sao? Không nói đùa?”
“Thiệt hay giả? Không phải là thoái thác lấy cớ đấy chứ?”
“Thật sự.” Dáng vẻ của Nghiêm Lẫm trông rất thản nhiên, “Chính là cô ấy.”
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Ninh Yên, Ninh Yên cũng không luống cuống, cười tủm tỉm chào hỏi cùng mọi người.
Cô có diện mạo xinh đẹp, cười rộ lên trông vô cùng tươi vui, cử chỉ tiêu sái hào phóng, khiến người khác nhịn không được sinh lòng hảo cảm.
Diêm Vương mặt lạnh thật có phúc khí, thế mà lại có đối tượng là một cô gái xinh đẹp mỹ lệ như vậy.
Phùng Hạo nghe được tin tức thì đi đến, nhìn thấy Ninh Yên và Nghiêm Lẫm ngồi cùng một chỗ, đồng tử chấn động, “Thế mà, thế mà lại là đồng chí Ninh Yên, cô có quan hệ tốt với phó đoàn trưởng Nghiêm từ khi nào vậy? Tôi cũng không nhìn ra được gì.”
“Lần trước cô từ chối ăn cơm với chúng tôi, vừa quay đầu liền chạy tới ăn cơm cùng phó đoàn trưởng Nghiêm , chẳng lẽ bắt đầu tốt lên từ khi đó?”
Người bên cạnh vừa nghe thấy cái này liền cảm thấy có chuyện xưa, hưng phấn không thôi: “Lão Phùng, tình huống như thế nào? Nói nhanh lên.”
Ninh Yên có chút đau đầu, cảm giác đã nháo ra chuyện lớn, cứ như vậy thì khi nào mới xong việc?
Cô nhẹ nhàng chọc chọc Nghiêm Lẫm, là hắn gây ra, để hắn tự nghĩ cách.
Nghiêm Lẫm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, thúc giục nói, “Mọi người đều nhanh chóng ngồi lại chỗ ngồi đi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Tiệc tối là bắt đầu rồi, nhưng tâm tư của mọi người đều bay đi.
Tiết mục ngày thường yêu thích nhất cũng không có cách nào khiến mọi người lấy lại tinh thần, càng thích bát quái hơn, thường thường nhìn về phía chỗ Nghiêm Lẫm đang ngồi.