Thì ra, ngầm như cẩu vậy.
Có vài người a, bên ngoài là Diêm Vương mặt lạnh mà người người kính sợ, trong lòng chính là chó liếm.
Nghiêm Lẫm lười phải đáp lại hắn.
Xem biểu diễn xong, tất cả mọi người nhao nhao đứng dậy, người hơi nhiều, Nghiêm Lẫm một đường che chở Ninh Yên đi ra khỏi hội trường nhỏ.
Nhà hàng đã bố trí xong, một hàng đều là đồ ăn, mặc cho người hưởng dụng.
Bên kia là bàn ăn, bên kia là ghế sô pha, bố trí rất có không khí.
Người ở cửa xếp thành hàng dài, trả tiền mới có thể đi vào.
Mỗi người một đồng, Nghiêm Lẫm trả hai đồng, kéo Ninh Yên vào.
Thẩm Kiến Thiết xếp hàng ở phía sau cảm thấy tâm tình hơi chua xót cảm khái, đây còn là Nghiêm Lẫm anh ta quen biết sao?
Quên đi, không đi làm bóng đèn nữa.
Nghiêm Lẫm đưa một đĩa thức ăn cho Ninh Yên, "Thích ăn gì thì lấy, lấy nhiều một chút.”
“Được rồi. "Ninh Yên xoa tay, không thể chờ đợi được nữa.
Có hai mươi mấy loại đồ ăn, còn có mấy loại đồ ăn nhẹ, nhìn ra tốn rất nhiều tâm tư.
Kỳ thật đồ ăn và đồ ăn nhẹ đều là đồ ăn hay có ở các nhà hàng bình thường, chỉ khác là dùng hình thức tiệc đứng tự chọn đồ ăn, rất nhiều người đều chờ bữa ăn này.
Ninh Yên chọn mấy món bản thân thích ăn, đĩa đồ ăn liền chồng chất thật cao.
Hai người tìm một chỗ ngồi yên tĩnh bắt đầu ăn, sườn xào chua ngọt, thịt bò hầm khoai tây, đây đều là món ăn ngon khó có được.
Ninh Yên ăn miễn bàn trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, "Lần sau có hoạt động như vậy, nhất định phải gọi tôi tới.”
Một đồng một bữa là hơi đắt, một chén mì Dương Xuân mới có tám hào, nhưng không giới hạn, đồ mặn nhiều, một lần ăn đủ.
Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu, "Được.”
Anh còn đem toàn bộ sườn xào chua ngọt trong đĩa ăn của mình cho cô, cô rất thích ăn, cái miệng nhỏ này cũng không có ngừng lại.
Ninh Yên cười híp mắt, mắt hạnh cong cong, "Anh thật tốt.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, Nghiêm Lẫm rốt cuộc cũng không kiềm chế được tình cảm mãnh liệt, "Ninh Yên, quan hệ của chúng ta có phải... có thể hay không..."
Hắn lắp bắp không biết muốn biểu đạt cái gì, Ninh Yên một bên dựng thẳng lỗ tai nghe, một bên bẹp bẹp ăn không ngừng, thịt bò hầm xốp, thật không tồi.
Hắn còn chưa nói xong, một giọng nói vang lên, "Nghiêm Lẫm.”
Một đôi nam nữ đi tới, nữ chính là Liễu Thanh Thanh, nam so với cô lớn hơn 10 tuổi, trông rất uy nghiêm.
Nghiêm Lẫm thở dài trong lòng, đứng lên, hành lễ, "Chào lãnh đạo.”
Khang Tam Phong nhìn cấp dưới của mình, trên mặt mang theo ý cười, "Tôi nghe nói đối tượng của cậu tới, nên lại đây xem.”
Ninh Yên cũng đứng lên, "Chào lãnh đạo, tôi tên Ninh Yên.”
Khí chất xuất trần thanh nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong dong bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo.
Khang Tam Phong sửng sốt, nhìn cô thêm vài lần: "Cô chính là Ninh Yên, tôi biết cô.”
Liễu Thanh Thanh rất hiếu kỳ, "Lão Khang, ông làm sao lại biết cô ấy? Trước kia Tiểu Nghiêm từng nhắc tới sao?”
Đây không phải là trường hợp chính thức, xưng hô thì tương đối tùy ý.
Khang Tam Phong đã xem qua bản kế hoạch của Ninh Yên, có chút thưởng thức, "Cô ấy là người đưa ra kế hoạch nhà máy đường, cũng là người chủ đạo, vô cùng có năng lực.”
Ông chỉ không nghĩ tới Ninh Yên vẫn còn trẻ như vậy.
Liễu Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, cô ấy thân là phó đoàn trưởng công đoàn văn nghệ, tin tức vô cùng linh thông, kế hoạch nhà máy đường này liên qua đến hơn trăm quân tẩu, động tĩnh lớn như vậy làm sao có thể không biết.
Trong lòng cô tràn đầy nghi vấn, "Đồng chí Ninh và Tiểu Nghiêm quen nhau như thế nào? Ở cùng nhau từ khi nào?”
Ninh Yên ngượng ngùng nhìn Nghiêm Lẫm, anh trả lời đi.
“Quen biết đã hơn một năm." Nghiêm Lẫm thoải mái hào phóng ôm vấn đề trở lại, "Vừa mới bắt đầu ở chung, cô ấy còn nhỏ tuổi, nên không muốn công khai sớm như vậy.”
Hắn nói rất tự nhiên, không có một chút khác thường nào, tất cả mọi người đều không hoài nghi thật giả.
Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh có chút khác thường, cười trêu ghẹo nói, “Tuổi tác của đồng chí Ninh không lớn, lại có thể nghĩ ra kế hoạch tốt như vậy, công lao của Tiểu Nghiêm cũng không nhỏ, giúp đỡ không ít đúng không.”