Ninh Yên ngẩng đầu nhìn đối phương, lời nói của người phụ nữ này có chút ý gầm.
Vẻ mặt của Nghiêm Lẫm vẫn không thay đổi, "Vậy thì không có, tôi không hiểu biết những thứ này, chỉ biết huấn luyện, Ninh Yên thông minh tuyệt đỉnh, ngắn ngủi một năm liền dẫn dắt đại đội Cần Phong thoát khỏi cảnh nghèo, thu nhập trung bình một năm của mỗi nhà đạt tới 400, chúng tôi chỉ vì nhìn trúng phần năng lực này, mới mời cô ấy ra tay, tiếp xúc nhiều mới..."
Hắn không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu.
Trình tự thời gian này rất quan trọng, không phải vì là đối tượng mới mời Ninh Yên hỗ trợ, không có khả năng làm việc thiên tư.
Khang Tam Phong không khỏi xúc động, ông cũng xuất thân từ nông thôn, hiểu biết sâu sắc về sự gian khổ của nông thôn.
Đừng thấy một năm bận rộn đến cuối, mùa hè đội mặt trời chói chang, mùa đông mạo hiểm lạnh lẽo xuống đất, mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn ăn không đủ no.
Thu nhập mỗi năm 400 có ý nghĩa gì? Có nghĩa là có thể ăn no mặc ấm, trẻ con có thể đọc sách, người già có tiền chữa bệnh, còn có thể tiết kiệm một phần tiền.
Thật tốt.
“Hậu sinh khả úy, thật lợi hại.”
Ninh Yên đã nghe thấy nhiều lời khen ngợi, đã sớm miễn dịch, "Cám ơn vì đã khích lệ, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Khang Tam Phong thấy vô không kiêu ngạo không siểm nịnh, liếc nhìn cô với một ánh mắt xem trọng, "Công thức chế tạo đường này cô lấy từ đâu vậy?"
Ninh Yên đã sớm có chuẩn bị, nói: "Thiên công khai vật" của Tống Ứng Tinh đời Minh có một thiên chuyên viết các loại phương pháp chế tạo đường.”
Khang Tam Phong không đọc sách nhiều, nhưng đối với người có bản lĩnh như vậy vẫn rất bội phục.
“Không tồi, có cơ hội tôi cũng xem thử.”
Ông nhìn về phía Nghiêm Lẫm, "Tiểu Nghiêm, tranh thủ nắm bắt, tôi chờ uống rượu mừng của các người.”
“Vâng.”
Khang Tam Phong hài lòng gật đầu, lại chuyển hướng sang nơi khác, Liễu Thanh Thanh vốn còn muốn nói gì đó, nhưng ông vừa đi, cô ấy cũng chỉ có thể đuổi theo.
Khang Tam Phong rời khỏi nhóm người, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ấy, "Vừa rồi cô có ý gì?
Rõ ràng không có việc gì, lại muốn nháo ra chuyện.
Liễu Thanh Thanh biết bản thân phạm vào kiêng kị của ông, cẩn thận giải thích, "Ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò, tuổi tác của đồng chí Ninh vẫn còn quá nhỏ..."
Thân là đối tượng của Nghiêm Lẫm, âm thầm hỗ trợ cô, giúp cô nở mày nở mặt với người khác, cũng không phải là không có khả năng.
Khang Tam Phong đã sống đến từng tuổi này rồi, có người nào mà chưa từng gặp qua: "Người với người không giống nhau, cô phải thừa nhận trên đời này có người có thiên phú, có người am hiểu đánh giặc, có người am hiểu ca hát, có người am hiểu khoa học kỹ thuật.”
Điểm này Liễu Thanh Thanh thừa nhận, thiên phú của những cô gái dưới trướng cô không đồng nhất, có người học một lần liền biết, có người học mười lần vẫn hoang mang.
“Tôi chỉ nói thôi.”
Khang Tam Phong chê tầm nhìn của cô không đủ lớn, lòng dạ không đủ rộng rãi, "Tuổi của cô cũng không còn nhỏ, cũng nên hiểu được chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ, có vài lời không thể nói lung tung.”
“Tôi biết rồi. "Liễu Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, về phần trong lòng nghĩ gì, chỉ có cô ấy biết.
Bên kia Ninh Yên ăn cháo bát bảo, nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ là vợ chồng?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Ninh Yên không kém: "Không phải vợ chồng nguyên phối đúng không? Tuổi tác chênh lệch hơi lớn.”
“Ừ, vợ thứ hai." Nghiêm Lẫm không thích nhiều chuyện, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, bổ sung thêm một câu, “Vợ mất rồi mới lấy.”
Ninh Yên còn tưởng rằng có thể nghe được chuyện tình máu chó gì đó, nhưng đảo mắt nghĩ lại, thân ở vị trí cao sẽ càng trọng thanh danh hơn so với người bình thường.
“Nhưng mà, chuyện náo loạn này ngay cả lãnh đạo cũng biết, anh định làm gì để kết thúc? Tấm bia đỡ đạn là tôi này cũng không đỡ được bao lâu.”
Nghiêm Lẫm bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen nổi lên gợn sóng, "Vậy biến thành thật đi.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Ninh Yên ngây ngẩn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí rất là mập mờ.
Nhưng vào lúc này, một cô gái đi tới, mừng rỡ kêu lên, "Phó đoàn trưởng Nghiêm.”
Xung quanh trở nên xôn xao, mọi người nhao nhao nhìn qua, mặt đều hứng thú.