Ai da, chọc vào chỗ đau.
Đau chỗ nào thì đâm chỗ đó, đâm thấy máu, đây chính là phong cách của Ninh Yên.
Hầu Lệ tức giận đầu óc nóng lên, miệng bắt đầu không lựa lời, "Tôi có cha là sư trưởng.”
Mọi người im lặng, cô có một người cha tốt, không cần lấy ra khoe khoang đi.
Ninh Yên cười híp mắt nói, "Tôi có Nghiêm Lẫm.”
Hầu Lệ càng tức giận, "Tôi có một người mẹ là quân y."
Ninh Yên vẫn cười híp mắt, “Tôi có Nghiêm Lẫm.”
Hầu Lệ tức giận đến méo miệng, "Tôi có một người anh trai đặc biệt yêu thương tôi.”
“Tôi có Nghiêm Lẫm.”
Hầu Lệ ghen tị phát điên, "Sau khi tốt nghiệp tôi có một bát cơm sắt.”
“Tôi có Nghiêm Lẫm.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Lẫm, lại thấy trên khuôn mặt Nghiêm Lẫm tràn đầy ý cười cưng chiều.
“A a a." Hầu Lệ hoàn toàn phát điên, "Tôi lấy mấy thứ này đổi Nghiêm Lẫm với cô!”
Ninh Yên:...
Sớm biết cô ta có bệnh, nhưng không nghĩ tới bệnh không hề nhẹ.
Một tiếng gầm thét mãnh liệt vang lên, "Hầu Lệ, con hồ nháo đủ chưa? Cút về cho mẹ.”
Hầu Lệ vừa rồi còn đang giận dữ lập tức ngoan ngoãn vô cùng, bộ dáng rất sợ hãi, "Mẹ."
"Trở về." Vẻ mặt Ngô Vãn Vân cực kỳ nghiêm túc, chỉ tay về phía cửa, Hầu Lệ rất không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo.
Lúc cô ta đi tới cửa, còn lưu luyến quay đầu nhìn Nghiêm Lẫm.
Ngô Vãn Vân quay đầu, vẻ mặt áy náy, "Hai vị, thật ngại quá, là cha mẹ chúng tôi quản giáo không nghiêm, tôi thay con gái nói lời xin lỗi.”
Nghiêm Lẫm không thích Hầu Lệ, nhưng rất kính trọng Ngô Vãn Vân, lần trước khi hắ bị thương nằm viện, Ngô Vãn Vân là bác sĩ chữa trị chính của hắn.
Hầu Lệ cũng quen biết Nghiêm Lẫm vào lúc đó.
"Không sao."
Ninh Yên nhịn không được hạ giọng nói, "Mọi người thật sự không cân nhắc dẫn cô ta đi khoa tâm thần xem sao?"
Chỉ có Nghiêm Lẫm và Ngô Vãn Vân mới nghe được, sắc mặt Ngô Vãn Vân trầm xuống, "Đồng chí Ninh, cô có ý gì?"
Ninh Yên nhẹ giọng nói, "Ngài học y, hẳn là biết có một loại bệnh gọi là rối loạn nhân cách cố chấp, biểu hiện cụ thể là chủ quan mẫn cảm đa nghi cố chấp, lấy mình làm trung tâm, nhìn trúng đồ vật hay người nào đó thì nhất định phải có được, nếu không sẽ nổi giận.”
Sắc mặt Ngô Vãn Vân khó coi đến cực điểm, "Tôi chưa từng nghe nói qua, đồng chí Ninh, lời nói này không thể nói lung tung được, tôi không hy vọng nghe được lời như vậy nữa.”
Lời nên nói Ninh Yên đều đã nói, người nhà nghe không vào cũng không có cách nào khác, "Được rồi, tôi có thể hiểu được tâm tình của người nhà bệnh nhân.”
Cô nhớ rõ cô có một bạn học ở nhà trẻ có chứng tự kỷ rất nhẹ, không giống với những bạn nhỏ khác.
Nhà trường đề nghị cha mẹ bạn học sớm can thiệp, đến bệnh viện khám sớm một chút. Kết quả, cha mẹ bạn học không thừa nhận con cái có bệnh, còn tố cáo nhà trường, nói là phân biệt đối xử.
Nhà đó là mở công ty, lái xe sang, trong nhà không thiếu tiền.
Lúc ấy cô không hiểu lý do vì sao, chờ sau khi lớn lên mới hiểu được tính phức tạp của con người.
Ngô Vãn Vân phất tay áo rời đi, Ninh Yên mím môi, cô không thẹn với lương tâm là được rồi.
Một bàn tay to vươn tới, sờ sờ đầu cô, "Vợ chồng bọn họ coi như hiểu lý lẽ, không có việc gì đâu.”
Ninh Yên xoa xoa mi tâm, "Cô gái kia thật sự có bệnh, bình thường anh chú ý một chút, tránh xa cô ta ra.”
Nghiêm Lẫm cũng chưa từng nghe nói qua loại bệnh này, nhưng Ninh Yên nói có, chính là có.
“Được, đều nghe lời bạn gái.”
Ninh Yên trừng mắt nhìn hắn: "Người cũng không có ở đây, sao anh còn chiếm tiện nghi của tôi?"
“Tôi... "Nghiêm Lẫm chần chờ một chút, “Chúng ta thử xem.”
Ninh Yên ngẩng đầu, "Thử cái gì?”
Nghiêm Lẫm hít sâu một hơi, một tiếng trống càng làm tinh thần thêm hăng hái, "Kết giao, yêu đương, làm đối tượng.”
Nhất thời khẩn trương, nói liền ba câu, nhưng cuối cùng cũng nói ra được.
Ninh Yên:...
Tôi coi anh là anh em, anh thế mà lại muốn tán tỉnh tôi?
Mặt cô hơi nóng lên, "Sao anh lại nói lời này, chúng ta không phải là quan hệ lợi dụng lẫn nhau sao?"
Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật, chỉ có cô mới có thể nói từ lợi dụng một cách tươi mát thoát tục như vậy.