“Lợi dụng lẫn nhau sinh con?”
Ninh Yên:...
Không nghĩ Nghiêm Lẫm lại là dạng người như thế này?
"Anh không phải không muốn có đối tượng sao?"
Nghiêm Lẫm bình tĩnh nhìn cô, thần sắc vô cùng nghiêm túc, "Bởi vì là em nên mới muốn.”
Trái tim Ninh Yên lập tức rối loạn, có chút ngọt ngào, có chút chua xót nhàn nhạt, đây là thổ lộ sao?
Ai nói hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt?
So với một người bình thường còn biết cách trêu chọc hơn.
Nghiêm Lẫm giãy dụa thật lâu, mới phá tan chướng ngại tâm lý đi tới bước này, hắn không cho phép thất bại.
"Chúng ta chênh lệch tuổi tác không lớn, có thể trò chuyện với nhau, tam quan tương tự, tính cách có thể bổ sung cho nhau, có thể nói tuyệt phối, chúng ta là trời sinh một đôi."
Ninh Yên mấp máy miệng, những lý do này không thể thuyết phục cô, "Anh là bởi vì nháo ra chuyện lớn, không có cách nào kết thúc nên bất đắc dĩ nói như vậy đúng không.”
Cô là người tỉnh táo lý trí, cho dù tâm tình trong lòng có sóng to gió lớn cỡ nào, nhưng vẫn có thể tỉnh táo phân tích vấn đề.
Nghiêm Lẫm nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô, "Em biết tôi có bệnh, em là cô gái duy nhất có thể chạm vào tôi, không bị tôi đá văng..."
Ninh Yên nhíu mày, chỉ vì vậy? "Cho nên, mới cảm thấy tôi thích hợp?"
Cô không bao giờ thừa nhận bản thân mình cảm thấy mất mát.
“Đúng…” Nghiêm Lẫm thấy sắc mặt cô thay đổi, ý thức được đáp án này sai rồi, "Tôi đã tìm bác sĩ nói chuyện rồi, bệnh của tôi là vấn đề tâm lý, bài xích người khác, duy chỉ không bài xích em, là bởi vì..."
Khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, phun ra ba chữ, "Tôi thích em.”
Hắn thích cô!
Tâm trí Ninh Yên chấn động mạnh, đôi mắt trợn tròn lên, trong đáy lòng lại xuất hiện lên một sự vui mừng dần dần lan ra khắp người.
Nghiêm Lẫm không thấy cô đáp lại ngực hắn như bị tảng đá đè nặng trĩu, cô không thích hắn sao?
“Em… đừng vội vã từ chối ngay, chúng ta có thể thử trước, nếu như không hợp, vậy…”
Hắn không nói nổi nữa, trong lòng chua xót.
Cả đời này của hắn chỉ gặp được một người như vậy, cô gái có thể làm hắn vui vẻ làm hắn tương tư.
“Được.”
Nghiêm Lẫm đột ngột ngẩng đầu lên: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa tôi không nghe rõ.”
Cho đến lúc này Ninh Yên mới thừa nhận, cô thích Nghiêm Lẫm rồi.
Tuy rằng hắn chất phác, hắn trầm mặc ít nói, nhưng hắn sẽ lặng yên làm rất nhiều việc.
Vừa nghe thấy cô xảy ra chuyện hắn lập tức bỏ hết tất cả tới bên cạnh cô.
Rõ ràng trên người bị thương nhưng lại đi cùng cô đến nơi xa xôi ngàn dặm, cả một đường đều ân cần quan tâm cô, chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô, cung kính đối với cha của cô.
Những điều này từng cái cô đều ghi lòng tạc dạ.
Muốn xem một người đàn ông có yêu bạn hay không, không phải là cần nghe lời ngon tiếng ngọt của người đó nói ra mà phải xem người đó đã làm được cái gì.
Cô nghĩ, cả đời này cũng sẽ không quên câu nói lúc hắn nói ở trong điện thoại kia, ăn cơm cho tốt.
Một câu nói đơn giản lại làm tim cô ấm áp.
Bốn mùa một ngày ba bữa, khói lửa cuộc sống là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất.
Thứ cô muốn là sự hạnh phúc vô cùng đơn giản.
Có lẽ từ lúc đó cô đã bắt đầu thích hắn.
“Tuổi tôi còn nhỏ, phải đợi đủ 18 tuổi mới có thể nói đến chuyện yêu đương, anh nguyện ý chờ đến tết không?”
Cô sợ hắn nhất thời xúc động, cố ý để thời gian nửa năm giảm xóc.
Thời gian nửa năm cũng đủ để cô xây dựng xong xưởng đường rồi, đến lúc đó lời nói của cô cũng có nhiều quyền lực hơn.
Lúc nói chuyện Liễu Thanh Thanh câu trên câu dưới đều cảm thấy cô phải dựa vào đàn ông, vậy để sự thật chứng minh tất cả đi.
Nghiêm Lẫm gấp không đợi được gật đầu: “Anh nguyện ý.”
Nửa năm mà thôi, hắn chờ được.
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười: “Trong khoảng thời gian đó lúc nào anh cũng có thể đổi ý.”
“Sẽ không.” Nghiêm Lẫm nói như chém đinh chặt sắt, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Đêm khuya tĩnh lặng, Nghiêm Lẫm dừng xe ở trước cổng lớn, Ninh Yên kéo cửa xe ra: “Cảm ơn đã đưa tôi về.”
Tay cô bị Nghiêm Lẫm nắm lấy: “Em cứ như vậy mà đi sao?”