Nghe giọng điệu này còn có chút tủi hờn, Ninh Yên là người thông minh nhưng ở trên mặt tình cảm cũng chỉ là tay mơ, mới bắt đầu đi trên con đường này cô cũng không biết phải dỗ bạn trai tương lai như thế nào.
“Được rồi, có chuyện gì sau này lại nói, đã trễ thế này anh mau chạy về nhanh đi, các anh không cần kiểm tra phòng sao?”
Nghiêm Lẫm hít sâu một hơi nói: “Lần sau tôi nghỉ phép cùng nhau đi lên tỉnh chơi đi.”
Từ trước tới nay Ninh Yên đều bận muốn bay lên trời, chưa từng đi chơi đàng hoàng một lần: “Được thôi, mua cho tôi kẹo sữa thỏ trắng nhé.”
Giữa bạn bè với nhau cần phải có qua có lại, cô chưa bao giờ đòi hỏi này kia với bạn bè cả, nhưng bạn trai thì có thể đó.
Cuối cùng cô cũng có sự đối xử khác biệt rồi, trong lòng Nghiêm Lẫm rất vui vẻ: “Em thích ăn kẹo như vậy sao? Tôi mua cho em kẹo chocolate ngon hơn nữa.”
Hiện tại chocolate là thứ hiếm lạ, Ninh Yên lại khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ thích ăn kẹo sữa thôi.”
“Được, mua cho em.” Nghiêm Lẫm nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu cô: “Sẽ mua cho em thật nhiều.”
Ninh Yên mỉm cười ngọt ngào: “Anh Nghiêm thật tốt.”
Cô cười lên quá ngọt, thanh âm quá mềm, Nghiêm Lẫm lập tức bị xiêu lòng, tim đập thình thịch liên hồi không ngừng, ôm chặt lấy cô: “Kêu thêm một tiếng đi.”
Trong lòng Ninh Yên hơi đắc ý vui vẻ, xem ra cô là thiên tài nhỏ yêu đương: “Anh Nghiêm, anh Nghiêm….”
Cửa lớn đột nhiên mở ra, một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên: “Tiểu Yên, là con sao?”
Thân thể Ninh Yên cứng đờ, ai da là mẹ cô đi ra, đen pin chiếu thẳng vào bên này.
Cô chạy nhanh đẩy Nghiêm Lẫm ra, kéo cửa xe nhảy xuống: “Mẹ, con về rồi.”
Con gái lớn đêm khuya không về nhà, Dương Liễu làm sao ngủ được, vẫn luôn nghe xem động tĩnh bên ngoài, hơi có tiếng động liền chạy ra nhìn.
“Sao tối muộn như vậy mới trở về? con thân là một cô gái không an toàn.”
“Chào bác gái.” Nghiêm Lẫm đi từ đầu xe bên kia tới: “Có việc làm trì hoãn, là lỗi của con.”
Dương Liễu vừa thấy là hắn liền tươi cười nói: “Là đồng chí Nghiêm Lẫm à, cảm ơn cháu đã đưa con bé về, đi vào uống ly trà đi.”
Ninh Yên đưa mắt nhìn hắn ra hiệu, nghiêm túc nói hưu nói vượn: “Anh ấy còn phải chạy về quân doanh, bọn họ có người gác cổng.”
Cô vừa nói như vậy Dương Liễu liền không dám giữ hắn lại lâu, Nghiêm Lẫm nho nhã lễ độ từ biệt với hai người, lúc này mới lái xe rời đi.
Dương Liễu kéo tay con gái đi vào cửa, tay kia kéo cửa lớn đóng lại: “Buổi tối ăn gì rồi? nếu như ăn không no mẹ làm cho con chén mì.”
Ninh Yên sờ sờ bụng nhỏ, cảm thấy cơm sáng ngày mai cũng ăn không nổi nữa: “Không cần đâu con ăn đến no căng bụng rồi, có nước ấm không? Con muốn tắm rửa một cái.”
“Có, mẹ đổ nước cho con.” Dương Liễu ngoại trừ đi làm ra còn phụ trách lau lau dọn dọn, theo dõi sát việc học của đám trẻ, còn những chuyện khác không cần bà nhọc lòng.
Một ngày ba bữa cơm là Ninh Nhị và Ninh Tam cùng nhau chia ra làm, trồng rau nuôi gà cũng là nhờ mấy đứa nhỏ ở nhà chăm.
Bọn họ cũng không có ruộng, không cần xuống đất cho nên cùng chia sẻ việc nhà với nhau, không quá vất vả.
Ninh Yên thì không cần làm việc nhà, mỗi tháng cô góp vào mười đồng tiền cơm, ban ngày cô rất bận, buổi tối lại mở lớp học nhỏ, một tuần hai lần.
Cô dạy một chút kiến thức hóa học vật lý lịch sử nông học linh tinh, tương đối lộn xộn, có thể học được bao nhiêu thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Lớp học nhỏ này ngoại trừ mấy đứa Ninh Nhị, còn có ba người con của Ninh Xuân Hoa, dù sao cũng đều là họ Ninh đều là người trong nhà, dạy một người là dạy, một đám cũng là dạy cả.
Vốn dĩ Ninh Anh Kiệt không muốn tới, hắn đều đã bằng này tuổi rồi, có cả con trai rồi làm sao có thể học tập cùng một đám nhóc được? nhưng Ninh Xuân Hoa buộc hắn phải tới.
Cũng được, coi như đi cho có lệ với cha. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại thật sự thích.
Ninh Yên giảng bài sinh động thú vị, trong bất tri bất giác đã học được những điểm trọng yếu, còn khắc sâu vào trí nhớ.
Hắn không khỏi hoài nghi trước kia hắn học tập không tốt là cho các giáo viên không biết dạy.