Mà Ninh Yên thì sao, truyền đạt chỉ dạy không giấu giếm lại một chút nào, cũng không cần phải tặng đồ tặng quà.
“Cậu biết là tốt.” Ninh Anh Liên uống một ngụm nước, mở quyển sổ ra nhìn vài lần, Ngưu Tam liếc nhìn một cái, tất cả đều là tên người: “Những tên này đều là những người biểu hiện không tốt sao? Cô tính sẽ xử lý như thế nào?”
Mỗi ngày bọn họ ngoài làm việc ra còn phải quan sát biểu hiện của mỗi người, ai biểu hiện tốt thì được tiến xưởng làm công nhân chính thức.
Nhưng những người biểu hiện bình thường kia có thể cam tâm chịu như vậy sao? Xử lý không tốt sẽ trở thành một đồng phiền toái.
Ninh Anh Liên trợn mắt: “Ngay từ đầu đã nói rõ ràng với bọn họ, bản thân biểu hiện không tốt, trách ai được?”
Còn nửa tháng nữa là có thể thu hoạch cây củ cải đường, xưởng đường mới xây cũng đã tàm tạm, tất cả đều đang ở trạng thái đâu vào đấy.
“Còn phải nghĩ ra biện pháp tốt để trấn an.” Ngưu Tam đã có thể độc lập tự đặt vấn đề, đây là một sự tăng vọt về chất.
Bên kia Ninh Yên đang ăn bánh có nhân thịt bò thơm ngào ngạt, nói chuyện với Nghiêm Lẫm câu được câu không.
“Một năm chỉ có thể trồng một vụ sao?”
Ninh Yên gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Nghiêm Lẫm nhìn một mảnh thực vật màu xanh lục, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Cứ như vậy để hoang phế nửa năm thật đáng tiếc.”
Ninh Yên nhìn hắn kỳ quái một cái nói: “Tiếp đó trồng cao lương ngọt, có khả năng chịu mặn, có nhiều công dụng, không chỉ có thể làm đường, xi-rô mà còn có thể làm rượu cao lương.”
Cô nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, cũng có thể làm bột ngọt và tạo giấy.”
Nghiêm Lẫm chấn kinh, tác dụng nhiều như vậy sao: “Em đã sớm sắp xếp xong rồi sao? Hạt giống cũng tìm đủ rồi à?”
“Đúng vậy.” Trong không gian của Ninh Yên còn tồn một đám hạt giống cải tiến chất lượng tốt, không cần tốn công sức đi tìm.
Cô còn cho người đi vơ vét các loại hạt giống, cái gì cũng có.
Chỉ cần nhìn vào phòng thí nghiệm liền nhìn thấy có một rương hạt giống, mọi người đều nhìn nhiều thành quen.
Cho nên lén tuồn một ít hạt giống ra ngoài cũng không phải chuyện gì khó.
Ninh Yên còn lấy quyển sổ ra, luyên thuyên ngồi nói về những sắp xếp tiếp theo của cô với hắn, phương pháp gieo trồng cao lương ngọt các kiểu.
Nói đến hứng khởi, mặt mày cô hớn hở đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Nghiêm Lẫm rất thích cô tràn đầy sức sống như vậy: “Em giỏi như vậy, tôi cần phải nỗ lực hơn.”
Ninh Yên cười ha ha: “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Nghiêm Lẫm không nhịn được sờ sờ lên gương mặt tươi cười của cô, thật là đẹp.
Ninh Yên chụp lấy tay hắn, hất hất cằm lên, chú ý chút đi bọn họ còn chưa phải là người yêu đâu.
Nghiêm Lẫm hơi hơi nhướng mày, bọn họ gặp mặt thường xuyên, thường xuyên hẹn đi ăn cơm cùng, có khác gì với người yêu bình thường đâu chứ?
Có điều, là một người đàn ông tốt phải học được cách tôn trọng bạn gái, bạn gái nói cái gì thì chính là cái đó.
“Vậy anh cũng không cần lo lắng vấn đề an trí quân tẩu nữa rồi.”
Ninh Yên đã sớm nghĩ kĩ rồi, chỉ là trước đó không công bố ra mà thôi.
“Ừm, biểu hiện bình thường thì tiếp tục làm việc trồng trọt, làm một ngày tính một ngày, cần cù chăm chỉ làm cũng có thể kiếm 10 đến 20 đồng, đủ cho họ duy trì cuộc sống ngày thường.”
Mười đồng tiền có thể mua hơn 80 cân gạo, đã đủ lượng thức ăn cho một nhà ba người, không thể ăn no nhưng không bị đói chết.
“Cuối năm còn có một lễ tổng kết lớn, công nhân ưu tú sẽ có khen thưởng khác.”
Nghiêm Lẫm quan tâm hỏi: “Đủ tiền để dùng không?”
“Đủ, ứng của đại đội ra dùng trước.” Xưởng đường thuộc về đại đội Cần Phong, không phải của cá nhân cô, thiếu tiền đến tìm đại đội là được.
Thị trường tiêu thụ của xưởng nước tương và xưởng đậu hủ đã khuếch trương đến xung quanh tỉnh thành, cắn chút thị trường từng chút một, có rất nhiều vốn lưu động.
Nghiêm Lẫm khẽ cười nói: “Ngày mai tôi xin nghỉ phép, em muốn đi chơi chỗ nào?”
“Đột ngột vậy sao? Em xem xem có thể sắp xếp nghỉ được hay không.” Thời gian đi làm của Ninh Yên rất cố định, làm sáu ngày nghỉ một ngày, chủ nhật sẽ để nghỉ ngơi.
Nhưng Ninh Anh Liên và Ngưu Tam thì thay phiên nghỉ, chủ nhật bọn họ cũng phải đến quan sát.