Hai vị học sinh này cũng đang dần trưởng thành hơn, cô cũng không cần vất vả quá như trước.
Ninh Yên quay về hỏi một chút, hai xưởng đều không có chuyện gì quan trọng, cô liền vui sướng nghỉ ngơi.
Lúc ăn cơm chiều Dương Liễu không nhịn được hỏi: “Tiểu Yên, ngày mai con xin nghỉ có chuyện gì sao?”
Ninh Yên cầm bát cơm ăn từng miếng từng miếng, mơ hồ không nói rõ chữ: “Con đi ra ngoài đi dạo, thả lòng tâm tình một chút.”
Dương Liễu nhìn cô thật sâu: “Đi cùng với đồng chí Nghiêm Lẫm sao? Các con đang yêu đương à?”
Ninh Yên ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía bà.
Động tác của mấy đứa nhỏ đồng nhất ngẩng đầu lên, mặt khiếp sợ giống nhau: “Cái gì?”
“Chuyện đó không phải sự thật.”
“Chị, chị còn nhỏ mà.”
Dương Liễu hơi hơi nhíu mày: “Tiểu Yên, con còn chưa trả lời mẹ.”
Ninh Yên chưa từng nói với ai cả, bọn họ chỉ mới gặp mặt, Dương Liễu lại không ra khỏi thôn, thật là kỳ quái: “Sao mẹ lại nghĩ như vậy?”
Dương Liễu có chút thất vọng trả lời: “Có người nhìn thấy các con ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, nói cho mẹ biết đi, gần đây con thường xuyên đi ra ngoài lại có chút không bình thường.”
Bà là một người mẹ, con gái có thay đổi bà sao có thể không biết được?
Trước kia ra ngoài mặt quần áo cũ có mụn vá đều không sao cả, hiện tại lại biết làm đẹp, sẽ nghĩ đến việc mua thêm quần áo mới.
“Rốt cuộc có phải sự thật hay không?”
Ninh Yên uống một miếng canh, cười tủm tỉm nói: “Chúng con chỉ nói chuyện công việc thôi, tiếp xúc có hơi nhiều một chút, có điều để mà nói thì mọi chuyện đều có khả năng, dù sao thì con cũng thích mặt của anh ấy.”
Dương Liễu:…
Ba đứa nhỏ nhà họ Ninh:…
Ninh Nhị yếu ớt nói: “Chị, không thể chỉ nhìn mặt đàn ông, lớn lên nhìn đẹp cũng vô dụng.”
Ninh Tam cũng cảm thấy không được: “Đúng vậy, người tốt mới được.”
“Không chỉ muốn người tốt, còn phải đối tốt với chị nữa.”
Ba anh em anh nói một câu, em nói một câu, đều là vì muốn tốt cho Ninh Yên.
Ninh Yên thuận miệng đáp: “Gương mặt đẹp thì sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhìn thôi cũng cảm thấy no mắt, có thể làm cho chị ăn thêm một chén cơm, thời gian dài cũng không dễ chán, dù sao thì thay đổi đàn ông theo thời gian cũng không phải vấn đề gì, đúng không?”
Đổi đàn ông? Khóe miệng Dương Liễu co giật, thế này còn là tiếng người sao? Trong đầu cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?
“Đừng nói nữa, nếu để cho người khác nghe thấy được lời này, con còn muốn làm người hay không?”
Được rồi, bà cũng không thất vọng nữa, không phải con gái cố ý gạt bà, mà là căn bản không có ý định đó.
Nói không chừng còn là thời gian khảo sát nửa vời.
Bỗng nhiên bà cảm thấy con gái của mình hình như giống với mấy tên trai đểu, Nghiêm Lẫm mới là người đáng thương.
Ninh Yên cười ha ha: “Con không nói nữa.”
Ninh Tam ở bên cạnh nghiêm túc suy nghĩ: “Con cảm thấy chị nói có đạo lý, đều là chọn một người đàn ông ở bên cạnh mình cả đời, vì sao lại không chọn một người đẹp? sinh ra con cái cũng sẽ đẹp nha.”
Đám nhỏ nhà họ Ninh lớn lên đều đẹp, Ninh Tam tuy nhỏ tuổi nhưng đã có những đường nét cơ bản của một cô gái đẹp, cô bé bị ảnh hưởng rất lớn bởi Ninh Yên.
Ninh Nhị cũng cảm thấy có chút thích cái đẹp, ai không muốn cưới một người vợ đẹp chứ? Cũng dùng đạo lý đó, chị muốn một người chồng đẹp trai là quá bình thường.
“Như vậy, từ mặt di truyền học mà nói khá đáng tin.”
Ninh Tứ nhỏ tuổi nhất, đối với chuyện nam nữ không hiểu gì, chỉ biết đi theo chị cả sẽ không sai.
“Không được thì đổi, không có vấn đề gì, đổi thêm mấy người sẽ có người tốt thôi.”
Dương Liễu sợ đến ngây người: “Con nhìn xem con, làm cho em trai em gái đều lạc lối hết.”
Trước kia lối sống đều rất bình thường, nhưng đi theo Ninh Yên quậy lâu rồi lối sống càng ngày càng lệch lạc.
Ninh Yên còn chưa nói gì đâu, Ninh Nhị không vui nói: “Mẹ, lời này của mẹ không đúng rồi, chị là cô gái của thời đại mới, chị so với đàn ông còn làm giỏi hơn nhiều, đối với chị mà nói, chuyện đàn ông có thể làm chị cũng có thể làm, còn cần cái gì nữa? không phải là cần đẹp sao?”