[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 289

Chương 289 -
Chương 289 -

Nghe hắn nói như vậy xong, tự nhiên Dương Liễu lại cảm thấy có đạo lý, so với đàn ông Ninh Yên mạnh hơn nhiều, đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt Ninh Yên cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, cung cung kính kính, sao có thể thích hợp để Ninh Yên chọn làm chồng?

Trong phạm vi trăm dặm quanh đây không có người đàn ông nào xuất sắc hơn so với Ninh Yên, cũng không thể để cô chọn tạm bợ được.

Nhưng có một số lời cần nói thì vẫn phải nói: “Chú ý đến lời nói cử chỉ của mình một chút, con là một cô gái, thanh danh rất quan trọng.”

“Con biết rồi.” Ninh Yên cũng không ngốc, có một số lời nói chỉ có thể nói ở trong nhà, ở bên ngoài hình tượng của cô là một người sáng chói vĩ đại.

Muốn làm chuyện lớn cần phải có một thanh danh tốt.

Dương Liễu cũng không nói nhiều, Ninh Yên là đứa trẻ thông minh, trong lòng con bé hiểu rõ là được.

“Đúng rồi, khi nào chúng ta có thể chuyển nhà?”

Vừa nghe thấy đề tài này đôi mắt của mọi người đều sáng lên.

Bọn họ so với bất kì ai đều hy vọng có một ngôi nhà hơn hết, gia đình an cư lạc nghiệp.

Mỗi ngày bọn họ đi xem phòng ở, nhìn những căn phòng đang được xây lên từng chút một trong lòng vui muốn chết.

Thời gian gần đây Ninh Yên đều giám sát tiến trình phát triển của củ cải đường, còn phải phụ trách giám sát công việc xây dựng xưởng đường, công việc cốt lõi của xưởng cũng cần lên kế hoạch, bận xoay vòng nên không chú ý nhiều đến chuyện phòng ở.

“Để hôm nào con đi hỏi bí thư thôn cùng bác cả thử.”

“Được, con đi hỏi thăm một chút xem.”

Kết quả Ninh Yên còn chưa kịp đi hỏi đã nhận được tin tức.

Cả nhà đang ngồi ăn sáng cùng nhau, Ninh Anh Kiệt lại đứng bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Yên, ba anh nói hôm nay phân phòng ở, tập trung ở đại đội.”

Người nhà họ Ninh vừa nghe thấy cũng không quản cơm sáng nữa, cầm đại một cái bánh bao rồi chạy ra bên ngoài, dọc trên đường đi, nhìn thấy vô số người cũng đang chạy như điên.

Ninh Yên dẩu môi, đi về phía trước chậm rì rì, mấy người Ninh Nhị đã chạy mất dạng.

Gấp cái gì chứ, dù sao phòng ở đã xây xong tại chỗ đó, trả tiền xong chính là của mình.

Chờ đến khi cô đi tới chỗ đại đội tập trung, ở chỗ đó đã tập trung đông nghìn nghịt người, mọi người đều chụm vào khe khẽ nói chuyện, cảm xúc phấn khởi vô cùng.

“Chị, chỗ này.” Ninh Nhị đang ở trong đám người giơ tay lên vẫy với cô.

Mọi người nhìn thấy cô lập tức tránh ra tạo thành một con đường cho cô đi qua, cô cười tủm tỉm gật đầu chào hỏi.

Trên đài, bí thư thôn vui vẻ vô cùng cầm loa lớn nói.

“Các đồng chí, yên lặng, yên lặng hết nào, lượt nhà ở đầu tiên của đại đội Cần Phong chúng ta đã xây xong, người ký hiệp nghị đều tiến lên phía trước, không cần cả nhà đi lên chỉ cần chủ hộ lên là được.”

Dương Liễu nhìn thoáng qua Ninh Yên: “Tiểu Yên, con lên đi, vận may của con tốt.”

Trên sổ hộ khẩu ghi chủ hộ là bà, nhưng thực tế chủ hộ là Ninh Yên.

Ninh Yên cũng không từ chối, lộc cộc chạy lên.

Nhóm đầu tiên ký hợp đồng có 41 hộ gia đình, đều là cán bộ trong thôn và những gia đình trong nhà có nhiều sức lao động khỏe, nhân số cũng không nhiều lắm.

Những người khác đều đứng vây quanh xem, mãi cho đến lúc này khi thấy tòa nhà được xây trên mặt đất xinh đẹp như vậy mới hối hận đập đùi tiếc nuối, chạy nhanh đến đăng ký làm nhóm thứ hai.

Nhà của Ninh Xuân Hoa là do Trương Thục Phương đi lên rút thăm, bà kéo Ninh Yên đến bên cạnh mình: “Tiểu Yên, cháu thích căn nào?”

Vẻ mặt Ninh Yên tùy ý nói: “Phòng ở đều giống nhau như đúc, không cần phải chọn, cái nào cháu cũng thích.”

Nhiều nhất cũng chỉ có chọn hàng xóm thôi, có điều người bình thường cũng không ai dám có ý đồ gì với cô.

“Bác thích ở cạnh ven đường, thuận tiện ra vào.” Trương Thục Phương cũng giống như những người trong thôn, mỗi ngày đều phải đi thăm một vòng qua chỗ xây dựng nhà ở, đối với những căn hộ này đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Người ở bên cạnh thò đầu qua lẩm bẩm: “Tôi cũng thích ở sát ven đường.”

Bí thư thôn nói rất nhiều lời ủng hộ lòng người, lúc này mới bắt đầu chọn phòng: “Ninh Yên, cô rút thăm đầu tiên đi.”

Bình Luận (0)
Comment