Ninh Yên cười vẫy vẫy tay: “Không cần, mọi người rút xong rồi tôi rút, tuổi tôi nhỏ nhất, nên khiêm nhường một chút.”
Cô nói thật khéo, mọi người đều cảm thấy sùng kính cô sâu thêm vài phần, đây mới là cán bộ tốt của thôn dân.
Bí thư thôn hướng về phía cô vẫy tay: “Năm ngoái cô được bình chọn là công nhân ưu tú, doanh số bán hàng cao nhất, công lao lớn nhất, có tư cách chọn trước.”
“Đúng đúng, cô chọn trước đi.”
Ninh Yên từ chối mãi, cuối cùng thật sự không từ chối được nữa liền tùy tiện đưa tay ra rút trước một cái, vừa mở ra liền thấy là số 19, vị trí này không tốt cũng không xấu.
Ninh Xuân Hoa nhìn thoáng qua nói: “Căn nhà này ở hàng thứ hai, gần chỗ làm việc, không gần đường lớn, thanh tĩnh, là chỗ cháu thích.”
Ninh Yên đã từng nói trước đó là muốn thanh tĩnh một chút, bây giờ cũng coi như là đã được như ước nguyện.
Cô làm thủ tục xong xuôi nhận lấy chìa khóa chạy xuống đài: “Mẹ, chúng ta đi xem nhà mới thôi.”
Dương Liễu cũng mặc kệ vị trí có tốt hay không, trong lòng tràn đầy vui mừng dắt theo mấy đứa nhỏ chạy đi, đi vào nhà mới thuộc về bọn họ.
Là một sân tứ hợp viện điển hình, phía trước có gian phòng đối diện với phòng chính, ba gian chính, ba gian đông, ba gian tây, sân rộng hơn 100 mét vuông, trong sân có một cái giếng.
Mỗi phòng đều là nền xi măng, vách tường quét vôi trắng, nhìn sạch sẽ còn có điện.
Cả nhà càng xem càng thích: “Đây thật sự là nhà của chúng ta sao?”
Ninh Yên cũng rất vui vẻ: “Đúng vậy, mọi người có thể chọn lựa phòng yêu thích.”
Ninh Nhị là người đầu tiên bày tỏ thái độ: “Em ở chỗ nào cũng được.”
Những người khác cũng có ý nghĩ như vậy, Ninh Yên nghĩ một hồi, sắp xếp đơn giản.
“Vậy thì như này đi, mẹ ở một gian phòng chính, một gian làm phòng sinh hoạt chung, một gian làm phòng đọc sách, mùa đông có thể cùng nhau ở trong một phòng sinh hoạt ăn cơm nói chuyện phiếm, phòng đọc sách có thể đặt hai cái bàn, đặt thêm một cái bảng đen nhỏ tiện cho con mở lớp học nhỏ.”
Ba gian phòng chính đều có giường đất, mùa đông mà nói rất thoải mái, cô có chút chờ mong mùa đông đến được nằm trên giường đất ăn lê đông lạnh.
“Được.”
Ninh Yên lại sắp xếp cho mấy đứa nhỏ: “Chị cùng Tiểu Tam ở phòng phía đông, còn lại một gian là nhà vệ sinh, Tiểu Nhị Tiểu Tứ ở phòng phía tây, còn lại một gian thì làm phòng bếp.”
Mỗi một gian phòng đều được sử dụng.
Ninh Yên chỉ vào đằng trước ngôi nhà: “Phòng đối diện với phòng chính kia thì để tiếp đón khách khứa, bỏ vào một số vật dụng không sử dụng đến.”
Dương Liễu hơi sửng sốt: “Không mời khách vào phòng sinh hoạt sao? Mùa đông không ngủ giường đất sẽ lạnh chết người đó.”
Thật ra Ninh Yên cũng không nghĩ sẽ chiêu đãi khách đến: “Các thôn dân thích ngồi trước cửa, có khi ngồi cả nửa ngày, chúng ta làm gì cũng không thuận tiện, lại nói người nhiều tai mắt nhiều dễ xảy ra chuyện.”
Mùa đông đừng tới đây, để cô an tĩnh đi.
Dương Liễu nghĩ đến những chuyện trong nhà mình, trong lòng căng thẳng: “Vẫn là con suy xét chu đáo, cứ làm như vậy đi.”
Ninh Nhị vui vẻ chạy loạn ở trong sân: “Có thể trồng nhiều loại đồ ăn ngon trong sân, rồi đưa thêm gà qua đây thả, thật tốt.”
Ninh Tam quan tâm nói: “Mẹ, nhà của chúng ta cần xây nhà vệ sinh và bệ bếp, mời người đến làm sớm một chút để trách đến lúc sau chúng ta phải xếp hàng đợi.”
Lúc này hẳn là mọi người còn chưa nghĩ tới cái đó.
Dương Liễu vừa nghe vậy lập tức đi ra ngoài, công nhân xây dựng xưởng đường đều ở cách vách, mời mấy người qua là được.
Bà đã bàn xong với đốc công, chờ khi tan tầm sẽ lại chỗ bà làm việc, bao cơm chiều, trả cho mỗi người 5 hào.
Vật liệu cũng đã có sẵn hết, mua ở trong đại đội là được.
Ninh Yên chào hỏi với đốc công một chút, ông ấy nói không làm ra được bồn cầu tự xả nước, chỉ có thể làm thành bồn cầu ngồi.
Vậy cũng không có cách nào, Ninh Yên vẽ ra bản vẽ, dựa trên phòng tắm hiện tại chia thành hai bên ướt và khô, bồn rửa mặt và gian tắm rửa được ngăn cách, không phiền đến nhau.
Như vậy thì nhiều người ở chung cũng sẽ không phải chen lấn, nam nữ đi vệ sinh cũng tách ra, không đến nỗi gặp phải chuyện gì xấu hổ.