Mọi người gấp gáp không chờ được bắt đầu chuyển nhà, những đồ vật nhỏ linh tinh dọn qua trước.
Phòng thí nghiệm vẫn để chị Phương và Trình Hải Đường ở như cũ, những người khác vẫn ở chỗ của thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức không có tư cách được phân phòng.
Không phải nói, trước kia nhóm thanh niên trí thức vô cùng chướng mắt trước dáng vẻ quê mùa không có văn hóa của thôn dân, không bao giờ nghĩ đến chuyện kết hợp với người địa phương, lúc nào cũng ngóng trông được trở về thành phố.
Hiện giờ nhìn thấy cuộc sống của các thôn dân có cải thiện lớn, lại có nhà mới rộng rãi để ở, suy nghĩ của họ cũng dần dần thay đổi.
Trong thành phố còn không được ở trong nhà tốt như vậy đâu, cũng chưa chắc được ăn cơm no, không bằng ở lại nơi này đi.
Nhưng bọn họ phát hiện, những cô gái vốn ở trong đại đội đều vô cùng được yêu thích, chưa chắc đã làm quen được với bọn họ.
Chị Phương và Trình Hải Đường nhiệt tình vui mừng thay cho Ninh Yên, giúp đỡ cô chuyển nhà.
Ninh Nhị có chút tò mò hỏi: “Chị, ngăn tủ này của chị sao lại không dọn đi?”
Ninh Yên đã tính dọn đi rồi, nhưng phòng thực nghiệm này vẫn là của cô trên danh nghĩa, tất cả đều do cô làm chủ, cô muốn làm chút thí nghiệm cũng thuận tiện hơn.
“Chị muốn giữ lại căn phòng này, mùa đông ở lại đây, đúng rồi, ôm gà đi đi.”
Chị Phương có chút hâm mộ nói: “Ninh Yên, bọn chị có thể nuôi mấy con gà hay không?”
“Em phải đi hỏi một chút.”
Nhóm thanh niên trí thức nghe tin cũng chạy đến, nói là muốn giúp cô chuyển nhà, giọng điệu cực kỳ ân cần.
Từ sau khi hai người Trần Bình Bình bị bắt đi, nhóm thanh niên trí thức liền kẹp chặt cái đuôi cáo lại làm người, sợ bị vạ lây.
Một nữ thanh niên trí thức do dự hỏi: “Đồng chí Tiểu Ninh, xưởng đường thật sự chỉ tuyển quân tẩu sao?”
Những thanh niên trí thức có mặt lập tức nhìn qua, đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Ninh Yên.
Nhìn thấy những thôn dân không biết chữ đều được vào nhà máy, mà bọn họ vẫn khổ sở đi trồng trọt như cũ, sự chua xót đó chỉ có chính bọn họ biết được.
Ninh Yên nhìn những thanh niên trí thức này không hề có sự thanh cao nữa, bọn họ bị cuộc sống mài mòn rồi.
“Mọi người không cần gấp gáp, nhìn thấy trường tiểu học đang được xây dựng kia không? Đến lúc đó sẽ tuyển giáo viên, phòng y tế và thư viện cũng cần phải tuyển người, những công việc đó đều cần phải có người có văn hóa đến làm.”
Đôi mắt mọi người sáng rực lên, trong lòng cháy lên hy vọng.
Cô đang bận túi bụi thì lại có người tới gọi: “Ninh Yên, điện thoại của cô.”
Ninh Yên sửng sốt một chút mới nhớ ra hôm nay có cuộc hẹn, chạy nhanh tới xưởng nhận điện thoại.
“Tiểu Yên, em không sao chứ?” Là âm thanh sốt ruột của Nghiêm Lẫm.
Hai người đã hẹn gặp mặt ở trên huyện, nhưng lúc này Ninh Yên vẫn còn ở trong nhà.
Ninh Yên ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, Xin lỗi, đại đội quyết định phân nhà ở, tôi đang bận quá, hẹn hôm khác đi.”
Trong lòng Nghiêm Lẫm rất thất vọng, nhưng vẫn có thể hiểu được.
“Phân nhà là chuyện lớn, tôi không sao cả, có cần tôi lại giúp em chuyển nhà không?”
Ninh Yên không thiếu người chuyển nhà: “Anh biết chỗ nào có thể mua được giường không?”
Cô bỗng nhiên nhớ tới phòng của cô còn chưa có giường!
Năm trước chỉ mua được tủ quần áo cùng bàn sách, không mua được giường, từ đó đến giờ vẫn luôn ngủ trên giường đất.
Cô không tính sẽ nằm trên giường đất tiếp, nằm hay có vụn đất cũng không quá quan trọng, lúc vào mùa đông có thể đến ở trong phòng thí nghiệm, mấy đứa nhỏ đến phòng chính ở cùng nhau, những mùa khác thì ngủ trên giường, cô cũng muốn có không gian riêng tư hơn.
Nghiêm Lẫm nghiêm túc suy nghĩ nói: “Giường gỗ lớn không dễ mua, thời buổi này đều tự mình làm ra, còn giường đơn làm bằng sắt thì cũng có.”
Bộ đội bọn họ đều ở giường tầng bằng kim loại, giường đơn cũng có.
Ninh Yên cũng không bắt bẻ gì: “Giường nhỏ là được, tôi muốn mua bốn cái giường.”
“Vậy được, tôi đưa em đi mua.” Nghiêm Lẫm thật ra là một người rất tinh tế: “Dọn nhà mới, còn thiếu gì em mua hết một lần cho xong.”
Ninh Yên cảm động: “Không ngại tôi mang theo người nhà chứ?”