[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 292

Chương 292 -
Chương 292 -

Nghiêm Lẫm bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, ngắc ngứ: “Em… nói với người nhà em rồi sao?”

Giọng của hắn thay đổi, Ninh Yên cười trộm, nghiêm trang hỏi lại: “Nói cái gì vậy? không phải chúng ta là bạn tốt sao?”

Nghiêm Lẫm:…

Lúc Nghiêm Lẫm nhìn thấy Ninh Yên đưa theo Ninh Tam Ninh Tứ xuất hiện hắn liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mẹ cô không tới, còn tốt còn tốt.

Cha vợ tương lai là người khó tính, còn ải mẹ vợ này chắc chắn cũng sẽ không khá hơn.

Nhưng, hắn vui mừng quá sớm rồi.

Tròng mắt Ninh Tứ xoay một vòng: “Anh Nghiêm, em có thể gọi anh như vậy không?”

Nghiêm Lẫm nỗ lực hiện ra vẻ hiền lành tươi cười, muốn làm cho mối quan hệ với cậu em vợ tương lai tốt hơn: “Đương nhiên có thể.”

Ninh Tứ nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Có phải anh thích chị em hay không? Muốn cưới chị ấy đúng không?”

Nghiêm Lẫm trầm mặc, bạn nhỏ thật thẳng thắn: “…..Đúng.”

Ninh Tứ quẹt quẹt cái miệng nhỏ: “Vậy anh từ từ chờ đi, không chờ tám năm mười năm thì đừng nghĩ đến chuyện đó.”

Nghiêm Lẫm nhìn hắn khiếp sợ, đây là có ý gì? “Vì sao?”

Ninh Tứ chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: “Chị của em tuổi còn nhỏ, mười năm sau mới có 27 tuổi, vừa hay là lúc thích hợp để lấy chồng, hiện tại ấy à, là thời điểm phát triển sự nghiệp, phụ nữ phải lấy sự nghiệp làm trọng.”

Nghiêm Lẫm:….

Cậu em vợ này không được rồi!

Rất nhanh Nghiêm Lẫm đã phát hiện không chỉ riêng cậu em vợ khó chơi, cô em vợ còn khó chiều hơn.

Cậu em vợ quấn lấy hắn nói luyên thuyên không ngừng, đề tài bao la vô tận, vô cùng rộng mở.

Còn cô em vợ thì sao, từ đầu đến cuối đều kéo lấy cánh tay Ninh Yên, không chịu rời khỏi một chút nào, dính rất chặt.

Hắn muốn nói chuyện riêng với Ninh Yên một câu cũng không nói được.

Ai, thật khó.

Trước tiên hắn đưa mọi người đến một kho hàng, là xưởng chuyên môn làm ăn với ký túc xá của quân đội trường học quốc doanh.

Có giường tầng, cũng có giường đơn, kiểu dáng giống nhau như đúc, không có gì phải lựa.

Ninh Yên muốn năm cái giường nhỏ, năm bộ bàn ghế, năm cái tủ quần áo, như vậy là có thể sống cùng nhau rồi.

Ninh Tam đếm qua, cảm thấy có gì đó không đúng: “Chị, có phải tính sai rồi không? Trong phòng của mẹ có giường đất rồi.”

Khi nào đến mùa đông có thể ngủ cùng với mẹ trên giường đất, khá tốt.

Ninh Yên khẽ cười nói: “Chị Anh Liên nhờ chị mua.”

Ninh Tam bừng tỉnh hiểu ra, tính tình Ninh Anh Liên lanh lẹ, thật sự rất quan tâm đối với mấy người em họ, mọi người ai cũng thích chị ấy.

Ninh Anh Liên có đồ gì tốt đều sẽ đưa cho anh em nhà họ Ninh giữ, có khi còn ngồi ở cạnh nhau nói chuyện phiếm, xây dựng nên tình cảm.

Ninh Tứ kéo kéo ống tay áo của Ninh Yên nói: “Chị, em muốn một cái giường tầng, bên trên có thể để đồ, lâu lâu còn có thể ngủ cùng anh trai.”

Chỉ cần là yêu cầu hợp lý Ninh Yên đều sẽ đồng ý: “Được.”

Mấy đứa nhỏ nhà họ Ninh đều góp mười đồng cho Dương Liễu để chi tiêu trong nhà, Ninh Tứ cũng không ngoại lệ, mỗi tháng hắn được 18 đồng tiền lương, bản thân có thể dư ra 8 đồng đã rất vui vẻ.

Như vậy ngày bình thường chi tiêu cũng không xài hết, tồn lại làm một cái kho tiền nhỏ.

Tiền mua đồ đạc đều chi từ kho tiền nhỏ ra.

Đồ đạc rất nhiều, Ninh Yên tìm được ở bên đường một chiếc xe ba bánh, đưa hàng hóa kéo đến huyện Cung Tiêu Xã tạm thời gửi lại đó một chút, chờ đến khi chạng vạng tối nhờ Ninh Anh Kiệt để nhờ xe chở về.

Chuyện chính đã thuận lợi xong xuôi, Nghiêm Lẫm đưa ba anh chị em nhà họ Ninh đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Hắn gọi vài món ăn, đợi một lúc đã có đồ ăn lên, hắn dùng đũa tách phần mỡ và phần nạc của thịt kho tàu ra làm hai, đưa phần nạc cho Ninh Yên ăn, động tác rất tự nhiên.

Hiển nhiên là rất rõ khẩu vị của Ninh Yên.

Ninh Tam và Ninh Tứ nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.

Nghiêm Lẫm vừa quay đầu lại thấy chị em họ còn chưa ăn, nhanh chóng nói.

“Tiểu Tứ, thịt kho tàu hương vị không tệ, ăn nhiều một chút.”

Còn Ninh Tam, hắn vẫn suy trì một khoảng cách nhất định.

Ninh Tứ quẹt quẹt cái miệng nhỏ: “Tiểu Tứ là tên mà người nhà của em gọi, anh nên gọi em là Ninh Tứ.”

Bình Luận (0)
Comment