Nghiêm Lẫm:…
“Anh và chị em là bạn bè, không xem là người ngoài.”
Khuôn mặt trẻ con của Ninh Tứ nghiêm túc nói: “Đúng, chỉ là bạn bè, không xem như trong nhà.”
Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật, đứa trẻ này tuy nhỏ tuổi nhưng thật tinh ranh.
Tâm tư hắn nhanh chóng xoay chuyển: “Anh nghe chị em nói, em làm việc rất giỏi, năm nay mới 11 tuổi đã có thể kiếm tiền, vô cùng lợi hại.”
Cách tốt để kéo gần khoảng cách giữa quan hệ hai bên chính là khen ngợi, khen đến khi đối phương mềm lòng.
Khóe miệng Ninh Tứ giương lên: “Đó là nhờ phúc của chị, chị đã sắp xếp cho bọn em.”
Lúc này Nghiêm Lẫm mới cảm thấy hắn có chỗ đáng tuyên dương, tương đối tôn trọng Ninh Yên.
Ninh Tứ cười đắc ý: “Nhưng thật ra ấy à, là do người Ninh gia đều thông minh.”
Nghiêm Lẫm gắp một miếng cá, tinh tế nhặt sạch sẽ hết xương cá, lúc này mới đặt vào trong chén của Ninh Yên: “Vậy sau này lớn lên em muốn làm gì?”
Ninh Tứ nhìn hắn một cái, lại nhìn chị đang yên lặng ăn cơm nói: “Em muốn xây nhà.”
Nghiêm Lẫm cảm thấy hơi bất ngờ hỏi lại: “Tại sao lại muốn làm cái đó?”
Ninh Tứ nhịn không được gắp một miếng cá ăn: “Gần đây đại đội của bọn em đang xây dựng nhà ở, em thường xuyên đi xem, cảm thấy vô cùng thú vị, nhìn thấy nhà được xây dựng nên từng chút một có cảm giác rất thỏa mãn.”
Khát vọng về một ngôi nhà ở sâu trong nội tâm hắn đều đặt ở trên ước mơ này.
“Chị, có thể chứ?”
Ninh Yên cảm thấy khá tốt: “Vì sao lại không thể? Đợi lát nữa chúng ta đi đến hiệu sách tìm xem có tài liệu liên quan đến không.”
Ninh Tứ được Ninh Yên ủng hộ, lập tức tràn đầy tự tin.
“Cảm ơn chị, chị, chị biết vẽ bản thiết kế, có thể dạy cho em không?”
“Được.” Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy em phải học tập cho tốt, tương lai tranh thủ thi đậu vào đại học Hoa Thanh hệ kiến trúc, đó là đại học tốt nhất trong nước.”
Đôi mắt Ninh Tứ sáng lên, đại học Hoa Thanh sao? Trường học cũ của cha: “Được, em nghe lời chị.”
Bên cạnh truyền đến một tiếng trào phúng: “Thi vào đại học Hoa Thanh hệ kiến trúc? Nằm mơ cái gì thế, dừng làm việc thì cả đời này đều không thể bắt đầu lại được, các người chờ đến kiếp sau đi.”
Mọi người đều quay đầu qua nhìn, là một gã đàn ông lỗ mũi hất lên trời, bộ dạng thật kiêu ngạo.
Ninh Yên chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lười để ý tới loại người này.
Ninh Tứ nhấp nhấp môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Chị, em nhất định sẽ trở thành học sinh của đại học Hoa Thanh hệ kiến trúc, trả cho chị cục tức này.”
Tên đàn ông kia cười ha ha: “Chị của mày đầu óc có bệnh…”
Câu nói này đã chọc vào tổ ong vò vẽ, Ninh Tứ giận tím mặt: “Ông mới là người đầu óc có bệnh, cả nhà ông đều là người đầu óc có bệnh.”
Nói hắn thì không sao, nhưng nói đến người hắn kính yêu nhất thì không thể được.
Ninh Miểu lớn lên ôn nhu mềm mại, lời nói ra lại như cây kim bọc trong bông.
“Lớn lên bộ dạng ngu ngốc như vậy, không phải là người từ bệnh viện tâm thần chạy ra đây chứ? Vậy phải làm sao bây giờ? Người bị bệnh tâm thần đánh người rất đau đó.”
Ninh Yên đưa tay ra hiệu im lặng: “Đều ngậm miệng lại đi, đừng kích thích bệnh nhân tâm thần, phải biết rằng bệnh nhân tâm thần giết người không cần ngồi tù đâu, có lỡ chết cũng là chết vô ích.”
Vừa nghe thấy lời này thực khách ở bốn phía lộ ra vẻ mặt căng thẳng: “Phục vụ, chỗ này có bệnh nhân tâm thần, mau đuổi hắn đi đi.”
Người phục vụ cũng rất sợ hãi, sợ xảy ra chuyện: “Vị đồng chí này, xin ông đi ra ngoài cho.”
Tên đàn ông tức há miệng, rốt cuộc là ai có bệnh? Những người này mới có bệnh.
Đám người kia nói ông bị bệnh tâm thần, bọn họ đều tin sao? Có đầu óc hay không?
Thực khách vốn dĩ đang căng thẳng, hắn lại trừng mắt như vậy không khí càng ngột ngạt hơn: “A, mau nhìn mặt ông ta kìa.”
“Không xong rồi, hắn phát bệnh rồi, mau mau, chúng ta cùng nhau đuổi hắn ra ngoài đi.”
Các thực khách quá sợ hãi, ỷ vào việc có nhiều người tiến lên một đám với nhau, ba chân bốn cẳng đẩy tên đàn ông đó ra, còn bắt đưa đến đồn công an.
Toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi có vài phút, Nghiêm Lẫm còn chưa kịp làm gì mọi chuyện đã định xong.