Hắn không khỏi trợn mắt há mồm.
Cậu em vợ này tương lai không phải đèn cạn dầu, cô em vợ nhìn trầm mặc ôn nhu cũng rất hung tàn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Ninh Tứ ăn mấy miếng cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Anh Nghiêm Lẫm, anh nhìn em làm cái gì? Cái gì em cũng chưa làm hết.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội này, Nghiêm Lẫm không tự chủ được nhìn sang Ninh Yên, cũng là một khuôn mặt vô tội.
Quả nhiên, người nhà họ Ninh đều thừa hưởng chiêu giả heo ăn thịt hổ.
Không thể trêu vào, thật sự không thể trêu vào.
Cơm nước xong xuôi mọi người đến hiệu sách, dạo qua một vòng cũng không chọn được sách thích hợp liền quay lại Cung Tiêu Xã.
Ninh Tam và Ninh Tứ là lần đầu tiên đi tới huyện thành Cung Tiêu Xã, hưng phấn không thôi, chủ động xin đi tự mình mua đồ.
Ninh Yên đồng ý, đưa tiền cùng phiếu cho bọn chúng: “Tiểu Tam, em phụ trách mua chảo sắt, mẹ đã nói muốn mua hai cái nồi nấu một lớn một nhỏ, chưa chắc sẽ có hàng.”
Thời buổi này không dễ mua chảo sắt, được xem là mặt hàng quý hiếm, nhưng Ninh Yên đã sớm chuẩn bị xong phiếu.
“Tiểu Tứ, cần mua mười cái bóng đèn, đừng quên.” Mỗi phòng đều phải gắn một cái, giữ lại một cái dự phòng.
“Đã biết.”
“Còn các em muốn tự mua cho mình cái gì thì tùy các em chọn, không đủ tiền có thể mượn chị.”
Cái đó thì không cần, hai chị em đều có kho tiền nhỏ của mình, vô cùng vui vẻ quay đầu đi mua đồ.
Nghiêm Lẫm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể một mình ở chung: “Tiểu Yên, em muốn đi vào mua chút gì không?”
“Cái gì em cũng đã có, tạm thời không cần.” Ninh Yên thường xuyên đi ra ngoài, thiếu cái gì lúc nào cũng có thể mua.
Nghiêm Lẫm hơi hơi mỉm cười: “Vậy chúng ta đứng ở bên ngoài chờ.”
Cách đó không xa có một cây đại thụ che trời, Nghiêm Lẫm kéo Ninh Yên đến đứng dưới bóng cây: “Em đứng chỗ này đợi một chút, tôi đi rồi quay lại liền.”
Chỉ một lúc sau, hắn liền cầm hai cây kem bơ quay lại, đưa một cây cho Ninh Yên.
Kem có mùi sữa rất nồng, mát mát lạnh lạnh, Ninh Yên ăn rất vui vẻ.
Nghiêm Lẫm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu.
Cô thật là một con người mâu thuẫn, rõ ràng trong lòng tính toán rất nhiều, nhưng nhìn gương mặt tươi cười thỏa mãn khi ăn của cô lại giống như một cô gái nhỏ đơn thuần ngây thơ.
“Ăn ngon đến vậy sao?”
“Vô cùng ngon.” Ninh Yên khó có được cơ hội ăn kem, nếu như có một cái tủ lạnh thì tốt rồi.
Trong lòng Nghiêm Lẫm mềm mại: “Vậy về sau tôi sẽ thường xuyên mua cho em ăn.”
Ninh Yên cười mỉm nhìn hắn: “Cảm ơn anh Nghiêm.”
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Ninh Yên lo cho mấy đứa em nên nhanh chóng chạy tới.
Hóa ra là xe vận tải chở hàng đến, toàn là đồ tốt, dễ thấy nhất chính là ba cái TV, hai cái TV đen trắng 12 inch và một cái TV màu 14 inch.
Nhóm khách hàng dùng đôi mắt mong chờ nhìn: “Cái TV đen trắng này bao nhiêu tiền?”
Nhân viên giao hàng cực kỳ kiêu ngạo đáp: “440 đồng, mua bằng phiếu mua đồ.”
Mọi người líu cả lưỡi: “Quá đắt, bằng tiền lương một năm rồi.”
“Phiếu cũng không dễ kiếm.”
Có người không nhịn được chỉ vào một cái TV khác hỏi: “Vậy TV màu thì sao?”
Người cùng đi bên cạnh hắn chèn ép: “Cậu cũng không mua nổi, hỏi làm cái gì?”
Người nọ trợn mắt lên nói: “Hỏi một chút cũng không mất đi miếng thịt nào, lưu lại chút ảo tưởng cũng tốt mà.”
“998 đồng.” Lời nói của nhân viên giao hàng vừa dứt, cả một đám đều hít khí lạnh.
Ninh Yên đứng ở một bên nhìn, Nghiêm Lẫm giật mình nói: “Em muốn sao?”
Để hắn xem xem có thể lấy được một tấm phiếu hay không, mấy năm nay tiền trợ cấp hắn vẫn luôn tích cóp lại, hẳn là đủ rồi.
Trên mặt Ninh Yên lộ ra vẻ giảo hoạt cười: “Năm nay số doanh thu bán hàng của tôi chắc là lại đứng đầu, công nhất ưu tú được khen thưởng chắc chắn là tôi rồi.”
Đừng nhìn thấy cô không đi ra ngoài chạy nghiệp vụ mà lầm, chuyện thành lập xưởng đường đã đủ để đổi lấy hạng mục khen thưởng cho công nhân ưu tú rồi.
Xưởng đường còn chưa bắt đầu đầu tư, nhưng con đường tiêu thụ đã chuẩn bị xong.
Nghiêm Lẫm nhìn bộ dáng tinh linh cổ quái của cô, không nhịn được mỉm cười: “Cho nên là?”