“Cái khác đều không cần, chỉ đổi một chiếc TV.” Năm ngoái Ninh Yên được rất nhiều phần thưởng, xe đạp và máy may, còn có một cái đồng hồ.
“Nếu như cảm thấy giá cả quá cao tôi có thể bỏ ra một nửa số tiền.”
Thời buổi này tiết mục để giải trí quá ít, chỉ có thể nghe radio, đọc sách, nếu có một cái TV thì thú vị hơn nhiều.
Nghiêm Lẫm không khỏi bật cười, cũng chỉ có cô mới nghĩ ra cách đó.
Cá nhân không lấy được phiếu, nhưng nhà xưởng lại có phần, ba cái xưởng của đại đội Cần Phong lấy được một suất.
“Tôi chi tiền cho.”
Ninh Yên không cần nghĩ ngợi đã từ chối: “Vậy thì không cần, tôi có tiền rồi, anh giữ lại tiền mua kẹo sữa cho tôi là được.”
Lần đầu tiên Nghiêm Lẫm cảm thấy muốn tiêu tiền cho một cô gái: “Em không cần lo lắng sợ tôi hết tiền đâu, tôi không có khoản nào cần chi nhiều, tiền trợ cấp đủ dùng.”
“Anh mua kẹo cho tôi, tôi có thể đáp lại bằng chút quà nhỏ.” Ninh Yên cũng không từ chối đồ hắn tặng, nhưng sẽ đưa lại cho hắn một chút đồ nhỏ như sổ hay bút: “Anh mua cho tôi TV, tôi biết đáp lễ lại cái gì?”
Nghiêm Lẫm cau mày: “Em xem tôi là người ngoài sao?”
“Mặc kệ là bạn bè hay là người thân, đều phải là có cho có nhận, làm vậy thì mối quan hệ mới có thể duy trì lâu dài.” Đôi mắt Ninh Yên trừng lên: “Chẳng lẽ anh không muốn lâu dài cùng tôi sao?”
Cô nói vô cùng hợp tình hợp lý, ngược lại làm Nghiêm Lẫm cảm thấy lúng túng: “Không phải, tôi không có ý đó.”
Ninh Yên trực tiếp quyết định: “Vậy nghe theo tôi.”
Thật ra cô mới là người chiếm thế chủ đạo trong mối quan hệ này.
Tâm tình Nghiêm Lẫm phức tạp: “Vậy sau này chúng ta kết hôn cũng phải như vậy sao?”
“Nghĩ cái gì đó? Chưa từng nghe qua câu vợ chồng là một sao?”
Ninh Yên chớp chớp mắt, bộ dáng đáng yêu nói: “Lại nói, nam chủ ngoại nữ chủ nội, chính là nói đàn ông làm việc phụ nữ quản tiền.”
Rốt cuộc Nghiêm Lẫm cũng bị chọc cười: “Ha ha ha, em luôn có lý.”
Mặt trời chiều ngả về tây, một chiếc xe tải vững vàng tiến về đại đội Cần Phong, ngừng ở ngay trước cửa lớn nhà Ninh Yên.
Ninh Yên nhảy xuống xe, vừa vào đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, quay đầu liền thấy Dương Liễu và Ninh Nhị đang ôm một cái chậu rửa mặt đi từ phòng thí nghiệm tới.
“Thơm quá, mẹ làm món gì ngon thế?” Ninh Tứ gấp không nhịn được tiến lên nói: “Mẹ, hôm nay vận may của bọn con vô cùng tốt, mua được một cái chảo sắt lớn.”
“Vậy là tốt rồi.” Dương Liễu và Ninh Nhị đã làm xong cơm ở chỗ nhà thí nghiệm mới bưng lại nhà mới, làm một nồi đồ ăn lớn mang qua, mùi hương kích thích vị giác chui thẳng vào trong mũi.
Nhóm công nhân làm việc ở trong sân không nhịn được hít hà, nuốt nước miếng đói bụng.
“Động tác làm nhanh lên, tay đừng dừng lại, đêm nay tăng ca thêm giờ làm xong hết việc đi.”
Dương Liễu quay đầu lại nhìn mấy đứa con nháy mắt một cái: “Các con trở về vừa đúng lúc, có thể bắt đầu ăn rồi, đi rửa tay đi.”
“Để bọn con dọn đồ đạc vào trước.”
Nhóm công nhân đều ở đây, bọn họ phụ giúp một tay, đưa bốn bộ gia cụ dọn vào phòng của từng người, còn một bộ được Ninh Anh Kiệt kéo đến nhà mới của mình.
Căn phòng trống được để đồ vào lập tức đã trở nên khác biệt.
Bên cửa sổ đặt một bộ bàn ghế, trên bàn đặt ống cắm bút và một bó hoa dại không biết tên, làm mọi thứ trở nên tràn đầy sức sống.
Giường nhỏ đặt dựa vào vách tường, bên cạnh là một cái tủ quần áo cao bằng nửa người, có hơi đơn sơ nhưng mặt mày Ninh Miểu vẫn vui vẻ hớn hở, nhìn bao nhiêu cũng nhìn không đủ.
Cuối cùng cô cũng có phòng của riêng mình rồi, thật tốt.
Dương Liễu ở bên ngoài hô lên: “Tam nhi, ra ăn cơm thôi.”
“Đến đây.” Ninh Tam chạy nhanh ra ngoài, đi đến bên giếng nước rửa tay, lúc này mới nhận lấy tô lớn mà Dương Liễu đưa cho.
Đồ ăn có đậu Hà Lan, cải trắng, cà rốt và thịt xào, cũng không biết là xào như thế nào, hạt cơm no đủ trong suốt, hương thơm ngon miệng.
Mấy công nhân đều ăn hai chén lớn mới cảm thấy thỏa mãn buông chén xuống, xoa xoa miệng tiếp tục đi làm việc.
May mắn mở được điện, có đèn điện nên nhóm công nhân nhờ ánh đèn chiến đấu hăng hái suốt đêm, người nhiều sức mạnh lớn.