Chờ đến khi Ninh Yên tỉnh lại ở phòng thí nghiệm, đánh răng rửa mặt xong mới phát hiện người trong nhà đều không có ai nữa, cô cầm theo hai cái bánh bao còn nóng đi ra ngoài.
Trên đường cô gặm bánh bao, còn chưa đi tới nhà mới đã phát hiện trong nhà ngoài nhà có đầy người chen, tiếng người ồn ào.
“Làm cái gì đây?”
Có thôn dân chen không vào được vẫy vẫy tay về phía cô: “Đồng chí Tiểu Ninh tới rồi à, mọi người đang lại đây quan sát, lấy kinh nghiệm, nhà các cô tốc độ thật nhanh.”
“Đồng chí tiểu ninh đầu óc thật là thông minh, mãi mãi luôn đi phía trước người khác, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cô không chỉ mua xong xuôi đồ đạc trong nhà, mà ngay cả bệ bếp và nhà vệ sinh cũng đã làm xong hết rồi.”
“Tôi thật sự thích kiểu nhà vệ sinh này, cũng muốn làm một cái như thế.”
“Vậy xem ngày nào qua nhờ người đi.”
“Đã xếp hàng chờ đến nửa tháng sau rồi, còn không biết khi nào mới đến phiên tôi.”
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, quả nhiên gió thổi cỏ lay gì cũng không thể gạt được người trong thôn.
Cô chen vào đám người, đi vào nhìn thoáng qua.
Bệ bếp rất đơn giản, có hai cái mắt bếp, có nồi lớn, nồi nhỏ các loại.
Nhà vệ sinh phân thành ba phần, bên trái là hố cầu, bên phải là gian tắm rửa, bồn rửa tay xây ở ngoài cùng.
Bên giếng nước là một bệ giặt quần áo, Dương Liễu đứng bên cạnh sờ tới sờ lui, mặt đầy vẻ tươi cười, cười thật sự thoải mái.
Mọi người vây quanh lấy bà không biết đang nói cái gì, cũng đang cười, không khí hài hòa ấm áp, hôm nay là ngày lành.
Bí thư thôn đang đi theo Ninh Xuân Hoa xem nhà vệ sinh, nhìn thấy Ninh Yên không khỏi mỉm cười : “Đồng chí Tiểu Ninh, sau này chúng ta chính là hàng xóm, có chuyện tốt gì nhớ nghĩ đến tôi đầu tiên đó.”
Ông chỉ chỉ phía bên trái: “Ngôi nhà kia là nhà tôi.”
Ninh Yên nhướng mày, không phải chứ? ở gần như vậy à?
“Bên phải là nhà ai?”
Ninh Xuân Hoa giơ tay lên: “Nhà bác.”
“Hả?” Ninh Yên ngây ngẩn cả người: “Không phải vợ bác cả rút thăm được nhà số 1 sao? Bác ấy vô cùng thích, nói là ánh sáng tốt tầm nhìn tốt.”
Hiện tại Ninh Xuân Hoa đang học theo Ninh Yên, cô thích làm việc lớn làm người lại khiêm tốn, ông cảm thấy rất tốt.
“Đổi với người khác.”
Ngôi nhà hàng thứ nhất quá bắt mắt, ở ngay ven đường, người nhiều hỗn loạn rất phiền toái.
Ninh Yên giật mình: “Bí thư thôn không phải cũng là đổi với người khác đấy chứ?”
Bí thư thôn cười mà không đáp, Ninh Yên trầm mặc, cảm nhận được áp lực vô hình.
Nhà của Ninh Yên cứ vậy thành nhà kiểu mẫu, ai cũng chạy đến vây xem, còn hỏi han không ngừng.
Liên tiếp hơn mười ngày đều như vậy, đi làm cả một ngày buổi tối còn phải tiếp đón khách khứa, Ninh Yên thật sự rất mệt.
Nhưng mà cũng không thể đuổi người đi.
“Đồng chí Tiểu Ninh, đồ gia dụng nhà cô thật là tốt, mua ở đâu vậy?”
“Trong tiệm.”
“Có thể mua mấy bộ giúp tôi không?”
Ninh Yên còn có thể làm sao bây giờ? Đưa cho bọn họ một cái địa chỉ, để bọn họ tự mình đi mua đồ.
Nửa tháng sau đợt phong trào này rốt cuộc cũng đi qua, người nhà họ Ninh đều thở phào nhẹ nhõm.
Diện mạo trong thôn rực rỡ hẳn lên, những gia đình được ở nhà mới sung sướng vô cùng, mà nhóm người thứ hai thì trông mòn con mắt, những người ban đầu sống chết không chịu kí hợp đồng bây giờ chạy đến như ong vỡ tổ.
Nhà ở tốt như vậy ai mà không muốn ở chứ? Chẳng phải là đắt chút thôi hay sao?
Thật sự không được thì kéo dài thêm hai ba năm là trả hết nợ, điều này có thể được.
Cứ như vậy những thôn dân đều ký vào hợp đồng, nhóm cán bộ thôn cười như nở hoa.
Như vậy mới tốt, cùng nhau ở nhà mới, cộng đồng cùng nhau trở nên khá giả hơn.
Cây củ cải đường bắt đầu vào thời kỳ thu hoạch, mỗi ngày Ninh Yên đều quan sát kỹ càng, thu hoạch sớm không tốt, thời cơ đến mới có thể đạt được hiệu quả.
Đang lúc bận rộn chị Phương lại tìm đến: “Tiểu Ninh, chúng ta nhận được thông báo những thanh niên trí thức có mặt phải đi đến huyện học tập.”
Ninh Yên sửng sốt: “Học tập cái gì?”
Chị Phương cũng không hiểu chuyện gì: “Chị cũng không rõ lắm, dù sao cũng là lệnh, mỗi một thanh niên trí thức đều cần trình diện, nếu không đi thì tự gánh lấy hậu quả.”