Chân mày Ninh Yên cau lại, sao chuyện này nghe có vẻ sai sai nhỉ? Còn có chuyện cưỡng ép người khác học tập sao?
Lại còn tự gánh lấy hậu quả, không biết còn tưởng là thổ phỉ đó.
Cô cảm giác không hay lắm, từ bản năng thấy không thích thú gì: “Khi nào đi?”
“Ngày mai.” Chị Phương thật ra cũng không nghĩ nhiều, có một số người rất thích làm màu như vậy.
Đôi mắt Ninh Yên hơi nheo lại đáp: “Được, cùng đi.”
Ban Thanh niên trí thức là cơ quan chuyên quản lý các thanh niên trí thức, quyền lực khá lớn, đã nói là làm.
Nơi này nắm giữ quyền lực to lớn quyết định xem tương lai thanh niên trí thức có thể trở về thành phố hay không, muốn trở về thành phố còn phải xem cơ quan có chịu làm chứng minh cho hay không.
Lúc trước khi Ninh Yên đi tới tỉnh Hắc cô phải đi đến cơ quan làm báo cáo, lúc ấy biển người tấp nập, cô chỉ nhớ được khi đó trời nóng nực lại nhiều người, cảm giác đó đúng là làm cho người ta chịu không nổi.
Sáng sớm Ninh Yên đã bị đánh thức, đến đó trước 9 giờ.
Từ đại đội Cần Phong đi đến huyện thành cần hơn ba tiếng, giao thông không thuận tiện lắm, vòng đi vòng lại trên xe, ở đại đội muốn đi đến công xã cũng không có xe buýt nối thẳng, hoặc là đi bộ, hoặc là ngồi xe bò đi.
Máy kéo cũng không phải thứ bọn họ muốn ngồi là được ngồi, toàn đại đội chỉ có một cái máy kéo, cần phải ưu tiên suy xét cho việc nhà nông.
Thanh niên trí thức ở đại đội Cần Phong có 36 người, bọn họ cùng đi xin bí thư thôn, bí thư thôn đồng ý dùng xe tải lớn đưa bọn họ đi qua.
“Ninh Yên, mau lên đây.”
Ninh Yên bò lên trên xe tải, lười biếng chào hỏi với mọi người: “Đều đến rồi ha.”
Mọi người xếp bằng ngồi trong xe, nhìn thấy cô đi lên liền nhích người qua nhường ra cho cô một vị trí.
Ninh Yên ngồi ở giữa chị Phương và Trình Hải Đường, sau khi ngồi ổn định thì ngáp một cái, đầu dựa vào thùng nhắm mắt dưỡng thần.
Chị Phương không nhịn được hỏi: “Không ngủ ngon à?”
“Ừm, tối qua sửa sang lại hồ sơ quên mất thời gian.” Ninh Yên lại ngáp thêm một cái, xưởng đường vừa mới khai trương, công việc nhiều không đếm xuể, cô thật sự rất bận.
Công việc huấn luyện công nhân mới, điều chỉnh thử máy móc, phương diện nhân sự, vấn đề vệ sinh, điều lệ chế độ của xưởng mới, đều là do cô làm.
Cô tan ca xong còn không được nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy cường độ công việc thế này hẳn là nên lấy hai phần tiền lương mới đúng, có phải nên nói thử với mấy người bí thư thôn không đây?
Mọi người nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ của cô, tâm tình rất phức tạp.
Cùng là thanh niên trí thức, bọn họ còn đang đau khổ chịu giày vò ở trên ruộng, cô đã một mình kiêm nhiều việc, bôn ba đi đến các nơi khác, quyền lên tiếng càng lúc càng lớn, đã kéo ra khoảng cách xa với bọn họ.
Cô không chỉ là tổng giám văn phòng chủ nhiệm, còn kiêm luôn chức xưởng trưởng của xưởng đường, làm việc cực kì năng động.
“Nghe nói xưởng đường tuyển 80 người sao?”
Ninh Yên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, phân thành bảy phân xưởng nhỏ, đề ra bảy người làm tiểu tổ trưởng, hậu cần một người, nhân sự một người, tăng trưởng một người.”
Đề bạt lên cũng là quân tẩu, sử dụng biện pháp dùng quân tẩu để quản lý quân tẩu.
Nếu như không quản lý được thì thay đổi người, cứ đơn giản như vậy thôi.
Những người được chọn này đã được trải qua các tiêu chí chọn lựa, chịu làm kiên định, cực kỳ quý trọng công việc này, khá dễ quản lý.
Còn Ngưu Tam thì phụ trách hai việc chính là nguyên vật liệu và vấn đề tiêu thụ, hiện tại mỗi ngày đều ở chỗ mấy cây củ cải đường quan sát chặt chẽ.
Ninh Anh Liên thì đảm nhiệm quản lý tài vụ, lớp học nhỏ buổi tối của Ninh Yên đã dạy qua môn kế toán đơn giản, người nhà họ Ninh đều đã học qua.
Ninh Yên lại chọn thêm mấy thôn dân có biểu hiện xuất sắc, đảm nhiệm làm ở tầng quản lý trong xưởng, hình thành một loại cân bằng.
Khung xương đã làm xong, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông nữa thôi, chờ đợi đến lúc thu hoạch củ cải đường.
Một nam thanh niên trí thức không nhịn được nói: “Ninh Yên, còn có cương vị nào hay không, công việc tạm thời tôi cũng nguyện ý làm, việc nặng việc dơ gì tôi cũng làm được.”