[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 298

Chương 298 -
Chương 298 -

Trồng trọt mới là công việc vất vả nhất.

Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Trước đó đã lập ra ước định rồi, vẫn còn 80 người đang mòn mắt trông ngóng đó.”

Những người đó cũng chỉ có thể trồng trọt tiếp, nhưng tốt xấu gì cũng có một phần thu nhập cố định, chỉ cần nguyện ý làm thì sẽ không đói bụng.

Nhóm thanh niên trí thức bất đắc dĩ thở dài một hơi, còn có thể làm sao bây giờ?

Diệp Hưng Học nhìn bọn họ liếc mắt một cái, cố ý hỏi: “Trường học mới khi nào có thể sử dụng?”

Đừng nhìn hắn như vô hình, nhưng gần như đã là người đứng đầu trong đám nam thanh niên trí thức, mọi người đều nghe theo lời hắn.

Ninh Yên tủm tỉm cười nói: “Tháng sau, có điều gần đây học sinh khá nhiều.”

Từ khi các thôn dân có thu nhập cố định, hoàn cảnh gia đình tốt lên, suy nghĩ cũng dần thay đổi.

Trước kia cảm thấy đọc sách vô dụng, cần gì phải lãng phí tiền bạc chứ, con cái ở lại trong nhà còn có thể đỡ đần làm việc phụ giúp việc nhà.

Hiện tại mới phát hiện biết viết biết tính toán có thể ngồi trong văn phòng, có thể làm quản lý, cuộc sống tốt hơn so với người bình thường.

Làm kỹ thuật viên nòng cốt cũng phải biết viết chữ, biết tính toán.

Trừ khi là thể lực hơn người, không cần đến những điều đó.

Chỗ tốt bày ra ngay trước mắt ai mà không muốn đi lên phía trên, ai không muốn trải qua cuộc sống càng tốt hơn chứ?

Còn không phải sao, người lớn trong nhà rất sôi nổi đưa con cái đến trường đi học.

Không chỉ riêng con trai, con gái cũng đưa đi, những gia đình trọng nam khinh nữ cũng làm như vậy.

Nhìn vào tấm gương sống sờ sờ là Ninh Yên mà xem, cô bằng vào sức của một mình mình đã kéo theo rất nhiều người tiến lên, không chỉ có thể để cho cuộc sống của người nhà mình tốt hơn, còn đem theo các thôn dân cùng phấn đấu làm giàu.

Cô tuy rằng chỉ là một cô gái, nhưng so với một trăm người con trai vẫn mạnh hơn.

Nếu như trong nhà có thể xuất hiện một người như vậy, vậy cả nhà chỉ cần nằm chờ hưởng phúc thôi.

Cho nên cuộc sống hàng ngày của những cô bé trong thôn cũng tốt hơn rất nhiều.

Diệp Hưng Học thật sự chịu phục: “Vậy hẳn là muốn tăng thêm danh sách giáo viên rồi.”

“Năm người.” tuy rằng Ninh Yên không phải cán bộ trong thôn, nhưng thôn mở cuộc họp cán bộ đều sẽ thông báo cho cô.

Cho nên chuyện của đại đội cô nắm rất rõ.

Trong thôn cố ý đề cử cô tiến vào tầng cán bộ của đại đội, cô cũng có biết đến.

Mọi người đều hưng phấn, năm người ! mỗi người đều có cơ hội!

Mọi người hàn huyên vài câu, Ninh Yên mệt rã rời liền dựa vào người của chị Phương ngủ mất.

Chị Phương nhìn thấy bộ dáng ngủ của cô, cảm thấy vừa thương vừa bội phục, không ai có thể tùy tiện mà thành công cả.

Người khác chỉ có thể thấy Ninh Yên có tiền đồ vô lượng, cô lại thấy được sự vất vả cần cù sau lưng mà Ninh Yên phải trả giá.

Người ưu tú còn nỗ lực như vậy, cô có tư cách gì mà không nỗ lực chứ?

Ninh Yên bị đẩy tỉnh, mơ mơ màng màng đi xuống xe, mơ mơ màng màng đứng ở trong đám người.

Trinh Hải Đường thấy kì quái nói: “Không có nhiều người lắm nhỉ, theo lý thuyết thanh niên trí thức của toàn huyện không nên ít như vậy chứ.”

Diệp Hưng Học đã đi dạo qua một vòng trở lại: “Là học thay phiên, hôm nay chỉ có hơn 100 người.”

Trình Hải Đường và hắn có quan hệ khá tốt: “Rốt cuộc học cái gì chứ?”

Diệp Hưng Học nói nhỏ: “Nghe nói là học tập quán triệt tinh thần hội nghị quan trọng.”

Mọi người bừng tỉnh, thì ra là thế, mặc kệ nghĩ như thế nào, hình thức vẫn phải có một chút.

Không biết đã đợi qua bao lâu, có người đi ra sắp xếp, nam thanh niên trí thức đi lên phòng họp lầu một, nữ thanh niên trí thức đi lên phòng họp lầu hai.

Ninh Yên đi theo đám người lên lầu hai, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, xách bình nước lên uống ừng ực.

Nhóm nữ thanh niên trí thức ngồi đầu phòng họp, mồm năm miệng mười thảo luận, vô cùng náo nhiệt.

Ninh Yên nằm lên trên bàn chờ, nửa tiếng sau lãnh đạo cuối cùng cũng khoan thai tới trễ.

Ba tên đàn ông vừa tiến vào, Ninh Yên đang ngồi ở phía sau liền nhăn mày lại, sao lại là hắn?

Bình Luận (0)
Comment