[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 299

Chương 299 -
Chương 299 -

Cái tên bệnh tâm thần ở tiệm cơm kia!

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Tên đàn ông kia vẫn dùng vẻ mặt kiêu căng như cũ, lỗ mũi hếch lên trời, đi ở đằng trước, hai đàn em đi theo phía sau.

Hắn vừa xuất hiện cũng không nói lời nào, cứ kiêu căng đứng như vậy.

Chân chó thứ nhất nịnh nọt giới thiệu: “Vị này chính là chủ nhiệm Triệu chủ nhiệm của ban quản lý thanh niên trí thức, hôm nay tới đây truyền đạt cuộc họp tư tưởng cho mọi người, đây là vinh hạnh to lớn của các người.”

“Còn thất thần làm gì? Vỗ tay đi.”

Khóe miệng Ninh Yên giật giật, một đám phẩm chất chả ra sao.

Tiếng vỗ tay vang lên, chủ nhiệm Triệu còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, tựa như muốn nói tôi chẳng hiếm lạ gì.

Tôi khinh, cái quỷ gì vậy chứ? Trong lòng Ninh Yên điên cuồng phỉ nhổ.

Tên chó săn thứ nhất tầm mắt đảo quanh: “Trước khi bắt đầu học, tự giới thiệu bản thân chút đi, bắt đầu từ vị đồng chí nữ này.”

Nữ thanh niên trí thức bị điểm danh hoảng sợ, mặt đỏ lên ấp úng giới thiệu tên của mình, mình đến từ nơi nào, hiện tại thuộc về đại đội nào.

“Tiếp tục.”

Một đám nữ thanh niên trí thức đứng lên giới thiệu bản thân, có người tự nhiên hào phóng, có người câu nệ, bất an.

Ninh Yên nhìn qua cảm thấy có chút không thích hợp lắm, ba người kia đối với nữ thanh niên trí thức có diện mạo bình thường thì không thèm mở mắt lên nhìn, còn thấy nữ thanh niên trí thức nào có vẻ ngoài đẹp liền nhìn chằm chằm, còn cầm bút ghi ký hiệu ở trên danh sách.

Tình huống như thế nào đây?

Cô mẫn cảm ý thức được tình hình không đúng, không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Cô nhíu mày, từng nghe qua chuyện những nữ thanh niên trí thức bị gặp phải thảm cảnh, chuyện đó không khỏi hiện lên chuyện này ở trong đầu.

Hy vọng không phải, nhưng mà không thể bài trừ có thể xảy ra loại khả năng đó, đề phòng nhiều hơn một chút vẫn tốt hơn.

Chị Phương bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cô một cái nhắc nhở: “Đến em kìa.”

Ninh Yên đứng lên chậm rì rì: “Ninh Yên, người thành phố S, cắm đội ở đại đội Cần Phong.”

Chủ nhiệm Triệu đang ngồi ở trên bục nhìn thấy rõ mặt Ninh Yên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ tay về phía Ninh Yên vô cùng kích động: “Là cô, cuối cùng tôi cũng bắt được cô.”

“Đúng, là tôi.” Ninh Yên vô cùng bình tĩnh, chuyện tới trước mắt có gì phải sợ.

Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.

Chủ nhiệm Triệu càng kích động hơn, mặt đỏ rần, tay run lên: “Cô còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi sao?”

Vẻ mặt Ninh Yên mờ mịt nói: “Vì sao lại không dám?”

“Cô… Cô…” sắc mặt chủ nhiệm Triệu lúc trắng lúc xanh, ngày hôm đó hắn bị đưa đến đồn công an, vất vả lắm mới giải thích được rõ ràng, khi quay trở lại tiệm cơm đã không tìm thấy những người đó nữa.

Hắn tức đến nổ phổi, thề nhất định phải báo được thù này.

Đây là sự sỉ nhục cả đời của hắn!

Ninh Yên bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: “Chủ nhiệm Triệu, ông đừng kích động như vậy, ông yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác đâu, ông bị bệnh tâm thần rất nặng, nhìn bên ngoài thì tốt, kỳ thật thì trong vô thanh vô tức sẽ phát bệnh.”

Ở đó mọi người ồ lên: “Cái gì?” thật sự không nhìn ra được đó.

“Ninh Yên.” Chủ nhiệm Triệu tức muốn điên rồi, cô thật to gan, cô sao lại dám như thế?

Ninh Yên bày ra vẻ mặt vô tội: “Ai da, nói lỡ miệng, là tôi vô tâm, ông là người làm quan sao lại không thấy xấu hổ đi phân cao thấp với một người dân nhỏ bé chứ? Không sợ mất giá sao? Tư tưởng làm quan cảnh giới rất cao, vì dân phục vụ đó nha.”

Cứ đánh phủ đầu trước, rồi lại giả vờ đáng thương, rồi lại nói chuyện ẩn ý, làm cho chủ nhiệm Triệu tức muốn phun trào: “Được, cô được lắm.”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Ninh Yên thoải mái hào phóng nhận lấy lời khen: “Tôi thật sự rất được, ông có mắt nhìn lắm.”

Trong lòng chủ nhiệm Triệu ngay cả suy nghĩ muốn ăn sống cô cũng đã xuất hiện, đáng giận, con nhóc chết tiệt.

Tên chó săn số hai chạy nhanh đến dìu hắn đi, nhỏ giọng nói: “Ngài đừng nóng giận, cô ta đã rơi vào trong tay ngài rồi, đợi lát nữa ngài muốn làm gì cũng được, trước tiên an bài xong chuyện ngày hôm nay đã, mọi người còn đang chờ đợi.”

Bình Luận (0)
Comment