Chủ nhiệm Triệu lúc này mới nhớ đến chuyện chính, liền hít sâu mấy cái, áp lửa giận xuống nói: “Tiếp tục đi, người tiếp theo.”
Đôi mắt Ninh Yên hơi trầm xuống, cô đã kích thích đối phương đến như vậy rồi, đối phương vẫn còn có thể nhịn cơn tức này xuống, vì cái gì đây?
Loại người này từ trước đến nay đều làm theo ý mình, tự cho mình cao hơn người khác, ở ngay tại chỗ phát tác lửa giận mới phù hợp với tính cách của hắn.
Như bây giờ không bình thường.
Tâm tư cô lộn xộn, lấy sổ ra viết xuống một hàng chữ, xé xuống đưa cho chị phương ngồi ở bên cạnh.
Chị Phương tập trung nhìn vào: Chuyện không thích hợp, mọi người không nên đi một mình, đề phòng chút, đưa tờ giấy truyền tiếp đi.
Đáy lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác lạnh lẽo, sắc mặt cũng thay đổi, cô không hoài nghi trí tuệ của Ninh Yên.
Cô đưa tờ giấy truyền cho nữ thanh niên trí thức cùng đại đội, mọi người đều ngồi cùng nhau theo thói quen, nhìn thấy tờ giấy đều có chút hoảng hốt.
Sẽ không xảy ra chuyện gì xấu chứ?
Một buổi sáng đều học tập về hội nghị tư tưởng, chủ nhiệm Triệu nói xong nửa giờ liền đi ra ngoài, giữ lại hai tên chó săn để chủ trì cục diện, bọn họ đều rất biết cách nói, luyên thuyên giảng dạy.
Thẳng cho đến lúc ăn cơm, mọi người đều đói bụng kêu thầm thì, đám chó săn mới ngừng lại: “Cơm trưa giải quyết ở trong phòng học.”
Từ trước đã thông báo cho mọi người phải tự chuẩn bị đồ ăn.
Mọi người móc ra khoai lang đỏ và bắp ăn tại chỗ, Ninh Yên cũng lấy ra một cây dưa chuột gặm, hai ba miếng đã ăn xong.
Cô đứng lên, 1 tên chó săn đứng phía trên quát lớn: “Cô muốn làm gì?”
Ninh Yên nói lý do rất hợp tình hợp lý: “Tôi muốn đi vệ sinh, làm sao vậy? còn không cho người khác đi vệ sinh sao? Thế này là xem chúng tôi thành phạm nhân à?”
Chị Phương ở bên cạnh lập tức lên tiếng ủng hộ: “Tôi cũng muốn đi vệ sinh, ngồi cả một buổi sáng rồi.”
“Tôi cũng phải đi.” Không ít nữ thanh niên trí thức đều đứng dậy.
Hai tên chó săn nhìn nhau: “Được, nhưng không thể cùng đi, thay phiên nhau đi, năm người một tổ, đi xong thì trở về nhanh đừng chạy lung tung.”
Hắn còn chưa nói xong Ninh Yên đã xách túi chạy ra ngoài.
Tên chó săn thứ nhất lập tức ngăn cô lại: “Cô đứng lại, cô không được đi, để cho người khác đi trước.”
Ninh Yên không nói hai lời, dùng một chân hung hăng dẫm lên chân hắn một cái, đối phương đau đến nỗi ôm chân nổi giận.
Ai bảo gây chuyện với bọn họ, trực tiếp trở mặt đi.
Tên chó săn số hai cũng muốn đi tới, Ninh Yên hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay mấy người rất kỳ quái, không phải là có âm mưu gì chứ?”
Hai tên chó săn không hẹn mà cùng sững người lại, lắc đầu cùng một nhịp: “Không có, cô nói bậy cái gì vậy.”
“Còn không đi vệ sinh đi, mau đi đi.”
Ninh Yên kéo chị Phương và Trình Hải Đường chạy nhanh ra bên ngoài, cô đưa mắt quan sát xung quanh, tai dỏng lên nghe tứ phía, chạy về phía cầu thang xuống lầu.
Nhưng cô nhanh chóng trợn tròn mắt lên, chỗ đi xuống cầu thang vậy mà có một cánh cửa bị khóa chặt lại, đường đi thông xuống lầu dưới đã bị khóa kín.
Sắc mặt cô thay đổi, xoay một phương hướng khác, chạy về nhà vệ sinh.
Chị Phương nhìn thấy sắc mặt cô biến đổi liên tục thì vô cùng bất an: “Ninh Yên, rốt cuộc làm sao vậy?”
Ninh Yên đi đến cửa sổ nhà vệ sinh xem xét, song sắt vây quanh, cửa sổ rất nhỏ, nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ thì đúng là cổng lớn, cửa lớn màu đen cũng đã bị đóng lại.
“Vừa rồi nhìn thấy cửa ra cầu thang thông xuống lầu một chưa? Đã bị khóa rồi.”
Trình Hải Đường chạy theo luôn chỉ nhìn về phía sau cô: “Chị không chú ý tới.”
Trong lòng chị Phương hoảng loạn, cũng không để ý đến: “Có thể là do sợ chúng ta chạy loạn…”
Không đúng, vì sao lại sợ các cô chạy loạn?
Nếu như bình thường, những nơi thế này ban ngày ban mặt đều không khóa cửa, cũng không phải là đơn vị bí mật gì.
“Bọn họ muốn làm gì?”
Ninh Yên quan sát ở bên cửa sổ một lát quay đầu lại nói: “Không cần hoảng loạn, ở trước sức mạnh tuyệt đối tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là hổ giấy, đâm một cái là rách.”