“Đúng, đi vệ sinh trước đi.”
Thời gian các cô đi vệ sinh có hơi dài, người bên ngoài đều đang thúc giục.
Ninh Yên ung dung thong thả vặn vòi nước, rửa kỹ hai tay, ở trong tiếng nước chảy cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Cô ghé vào hành lang muốn đi xem thử, rồi đột ngột cất giọng kêu to: “Diệp Hưng Học, Diệp Hưng Học, cậu ra đây.”
Tên chó săn thứ nhất chạy ra lớn tiếng quát mắng: “Không được náo loạn ồn ào, ở đây là ở đâu chứ? Cô có hiểu cái gì là văn minh lễ phép hay không?”
“Không hiểu, tôi chỉ muốn tìm người tán gẫu một chút thôi mà.” Ninh Yên tùy ý nói, giống như là một cô gái không hiểu chuyện thật.
“Cô…” ánh mắt tên cho săn thứ nhất lóe lên: “Chủ nhiệm Triệu kêu cô đến phòng 211.”
“Không đi.” Ninh Yên duỗi người, còn lấy ra một cái bánh cuốn nhàn nhã gặm, thoải mái như là ở trong nhà của mình.
Kỳ quái, Diệp Hưng Học không nghe thấy à? Sao lại không đáp lại tiếng nào?
Tên chó săn thứ nhất giận tím mặt : “Cô nói cái gì?”
Ninh Yên nói rất hợp tình hợp lý: “Tôi lớn lên quốc sắc thiên hương như vậy, xinh đẹp giống tiên trên trời, cóc ghẻ cũng muốn cắn một miếng, từ nhỏ mẹ tôi đã dạy lớn lên xinh đẹp không phải lỗi của tôi, nhưng một mình ở chung với đàn ông thì chính là lỗi sai của tôi.”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì cóc ghẻ lại lên án tôi dụ dỗ hắn ta, vậy tôi đây có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi, vì để tránh cho không phạm phải sai lầm nên tôi kiên quyết không thể ở một mình cùng với đàn ông.”
Mọi người:…
Tên chó ăn kia:…
Rõ ràng là đang ngụy biện, nhưng mà lại cảm thấy rất có đạo lý.
Nhưng hắn không hoàn thành được nhiệm vụ bên trên sẽ không tha cho hắn.
“Cô có đi hay không? Không đi thì hậu quả…”
Lại uy hiếp, Ninh Yên cũng chết lặng, thông thường người nói ra loại lời này đều không có kết cục tốt đẹp.
“Được, tự gánh lấy hậu quả, cùng lắm thì đưa tôi trả về nguyên quán thôi.”
Tên chó săn thứ nhất tức dựng râu, mơ thật đẹp, còn muốn trở về thành phố sao.
“Cô không nghe theo mệnh lệnh sẽ bị đưa đi ngồi tù.”
“Được thôi, ngồi thì ngồi, chỉ cần tội danh được lập ra có thể làm tôi tâm phục khẩu phục là được.” đôi mắt Ninh Yên híp lại, ánh mắt lạnh băng: “Nếu không lập được, tôi sẽ lật đổ toàn bộ tỉnh Hắc.”
“Cô…” Tên chó săn không nghĩ tới Ninh Yên mạnh mẽ như thế, hắn không có biện pháp nào cả: “Được, cô chờ đấy.”
Chờ đến khi hắn vừa rời đi, Điền Tiểu Diên căng thẳng chạy tới: “Ninh Yên, Sử Vân và Lương Điền Điền bị kêu đến văn phòng rồi.”
Sắc mặt Ninh Yên thay đổi, Sử Vân là nữ thanh niên trí thức đẹp nhất trong đại đội Cần Phong, hoa nhường nguyệt thẹn, làn da trắng nõn.
Vóc dáng Lương Tiểu Điền nhỏ xinh, lớn lên cũng rất thanh thuần mỹ lệ.
“Cái gì? Không phải tôi đã nói không được đi riêng lẻ sao?”
Điền Tiểu Diên gấp phát khóc: “Lãnh đạo gọi, không đi không được.”
Ninh Yên chau mày: “Đi, gọi người của chúng ta tới đây hết, chúng ta cùng đi đòi người.”
Bộ dạng của cô hùng hổ như muốn đi kiếm chuyện, Trình Hải Đường có chút bất an: “Ninh Yên, có lẽ chuyện không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng, không nên kích động..”
Các cô đều là học sinh mới bước ra ngoài xã hội không bao lâu, tâm tư đơn thuần, cũng chưa trải qua chuyện gì quá ghê gớm.
Nhưng Ninh Yên không giống vậy, cô đến từ tương lai, hiểu rất rõ sự ghê tởm của nhân tính.
“Con gái không đánh cược nổi một câu có lẽ.”
Cô rất có uy tín với những nữ thanh niên trí thức ở trong đại đội, chỉ ra lệnh một tiếng mọi người đều đi theo cô tìm người.
Nhưng văn phòng có bốn tên đàn ông canh gác, còn cầm gậy gộc uy hiếp: “Tất cả lui ra phía sau, không được tới gần.”
Mọi người nhìn thấy vậy trong lòng đều lạnh xuống, tình huống này thật sự không hợp lý: “Ninh Yên, làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong văn phòng đang đóng chặt cửa truyền ra.
Sắc mặt nhóm nữ thanh niên trí thức thay đổi, trong mắt Ninh Yên hiện lên sự tức giận, không chút do dự ném một vật gì đó về phía mấy tên đang canh gác kia.
Âm thanh bùm bùm vang lên, nhóm thủ vệ không kịp đề phòng vô cùng khiếp sợ, không tự chủ được đều lùi bước về phía sau, cái gì thế?